Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit + beta: LoBe
___
Chỉ duy nhất một việc ngoài ý muốn xảy ra trước đêm truyền vị trí cầm quyền căn cứ. Một nữ phụ pháo hôi bên cạnh Cố Nặc, là gián điệp do anh họ cô ta phái đến nhân lúc anh không chú ý liền giơ tay đẩy anh vào đàn tang thi.
Tuy nhiên dù thế nào đi nữa thì nam chủ vẫn là nam chủ. Sau khi tránh thoát khỏi đàn tang thi, nam chủ đã thức tỉnh toàn bộ dị năng của nhân loại. Chân chính mở ra con đường của nam chủ lãnh khốc.
Anh không chỉ có dị năng hơn người mà còn có khả năng miễn dịch với tang thi và khả năng điều khiển tang thi. Và tất nhiên, Cố Nặc trở nên bất khả chiến bại, và dễ dàng tiêu trừ những phe phái phản bội anh. Và tất nhiên, tất cả họ đều bị giết chết. Nữ phụ pháo hôi chết rất thảm, bị đồng đội đẩy vào giữa đàn tang thi, chết trong miệng tang thi.
Còn người mà Lật Manh xuyên vào, đúng vậy, chính là pháo hôi đó. Được coi là nữ phụ ác độc bên người nam chính.
Nhiệm vụ của cô ở vị diện này là hoàn thành nhiệm vụ tích điểm —— đem nam chủ đẩy vào đàn tang thi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tích điểm, cô lại phải làm thêm một nhiệm vụ nữa —— bị nam chủ đẩy vào đám tang thi mà chết.
Cả hai nhiệm vụ đó, nếu cô không hoàn thành một trong hai thì không thể rời khỏi vị diện này. Vốn dĩ Lật Manh cho rằng nhiệm vụ rất dễ hoàn thành. Kết quả khi cô tới nơi này mới phát hiện nguyên thân chỉ là người hầu của Cố gia.
Còn một năm nữa, tận thế sẽ tới. Mà Cố Nặc lại vô cùng bận rộn, thân phận của cô căn bản cũng không có cách nào tiếp cận anh. Khoảng cách giai cấp không dễ dàng vượt qua một chút nào.
Lật Manh hiểu rõ, nếu không thể nhận thức Cố Nặc ở trước tận thế. Như vậy khi tận thế xảy ra, căn cứ được thành lập, cô càng không có khả năng tiếp cận anh. Càng đừng nói là đẩy anh vào đám tang thi. Có khi tới khi cô bị tang thi ăn thịt cũng không chạm tới góc áo của nam chủ.
Trong lúc cô bối rối tới nỗi không biết phải làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ thì trong một đêm đi ăn vụng, cô liền bắt gặp Cố Nặc đang uống nước.
Thiếu niên xinh đẹp, đôi mắt trong veo, đôi chân thon dài ưu nhã, dựa vào tủ lạnh trắng. Tay anh cầm ly nước, không biểu tình uống nước. Nước làm ướt đôi môi, mang theo tia tà mị khó tả.
Trong đêm tối, thiếu niên cô độc như bông tường vi độc, tản ra khí chất cao lãnh người sống chớ lại gần. Lật Manh cũng không biết bản thân tại sao lại làm ra hành động đó, có lẽ là điểm tích phân của nhiệm vụ đã cho cô dũng khí. Cô nhất thời xúc động, từ gầm bàn chui ra.
Thổi thổi bát mì, cô dùng thanh âm trong trẻo hỏi
“Anh trai này, có muốn ăn một chút không?”
Cố Nặc có lẽ bị dọa, động tác uống nước cứng đờ. Trầm mặc một lúc, anh cúi đầu, đôi mắt đen không nhanh không chậm dừng ở thân ảnh của Lật Manh, môi mỏng còn dính nước, đem gương mặt tái nhợt trở nên vô cùng tinh xảo.
Lật Manh mới nhớ tới hình tượng của nguyên thân là tiểu khả ái, liền lập tức lộ ra nụ cười ngu ngốc, còn tự nhận là xinh đẹp.
Không đợi cô cười xong. Trong đêm tối lạnh lẽo, thanh âm dễ nghe hơi khàn của thiếu niên nhàn nhạt vang lên.
“Được.”
Sau đó cô cùng Cố Nặc liền nhận thức, trở thành... nhóm hai người ăn vụng vào đêm khuya.
Kế hoạch Lật Manh vẽ ra là như thế này. Trước tiên sẽ là bạn của Cố Nặc, tình cảm không cần quá thân thiết, giống như bạn nhậu là ổn. Sau đó tận thế tới, liền có lý do đi theo anh. Chờ đến thời điểm thích hợp, đem anh đẩy vào đám tang thi. Hoàn hảo. Perfect.
Dù sao Cố Nặc sẽ không chết, mà càng trở nên lợi hại hơn. Lật Manh thần kinh lớn cảm thấy, Cố đại huynh đệ sẽ cảm tạ cô đi.
Cô ác độc, khiến anh từ con người trở thành tang thi vương. Tuy rằng Cố Nặc sẽ trở nên mạnh hơn nhưng Lật Manh vẫn cảm thấy có lỗi. Cho nên thời gian cùng anh quen biết, cô đối với anh vô cùng tốt. Nếu mì ăn liền có hai miếng khô bò, cô khẳng định sẽ cho anh một miếng. (LoBe: Nhưng đáng tiếc chỉ có một miếng ⁽◝( •௰•)◜⁾⁾)
Thời điểm mấy ngày trước khi tận thế xảy ra, Cố Nặc đột nhiên phát sốt. Cô biết anh sắp thức tỉnh dị năng, liền lập tức thức trắng đêm coi trừng anh. Lo lắng sau khi Cố Nặc thức tỉnh dị năng liền bỏ rơi cô mà đi thành lập căn cứ. (LoBe: Tui cạn lời á:“>)
Kết quả không cẩn thận ngủ quên mất, thời điểm mơ hồ tỉnh lại liền thấy Cố Nặc dựa vào lưng giường chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt anh từ trước tới giờ luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này lại nhiều thêm tia ôn nhu ấm áp. Thanh âm thiếu niên thanh lãnh, khóe môi lại khẽ nhếch.
“Em vẫn luôn ở đây chăm sóc cho tôi sao?”