Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 122: Chương 122: Ác linh biến đi (19)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Mấy ngày sau Diêu Vi liên tục tìm đến cửa, mỗi lần tới đều mang theo đồ ăn nhẹ.

Sau khi Diêu Vi rời đi thì Sơ Tranh cũng đem đống đồ ăn ném đi.

Hạ Hàn cũng không hiểu tại sao Diêu Vi đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, không phải là ngắm trúng hắn rồi chứ?

Nhưng nhìn Diêu Vi có vẻ không hề có ý này.

Một tuần sau, Diêu Vi mời Hạ Hàn qua nhà cô ta tham gia tiệc tối.

Hạ Hàn không muốn đi.

Nhưng Diêu Vi liên tục quấy rầy, nói hắn nhất định phải đi, còn dúi cả thiệp mời để lại.

Hạ Hàn cầm thiệp mời, có hơi mơ hồ quay sang cầu cứu Sơ Tranh: “Tiểu mỹ nhân, cô ta muốn làm gì vậy?”

Sơ Tranh ra dáng lão đại ngồi cực kỳ phóng khoáng: “Không biết.”

“Em cũng không biết sao?” Trong mắt Hạ Hàn, Sơ Tranh là vô địch thiên hạ.

“Quỷ khí trong thân thể cô ta ngày càng nhiều.” Sơ Tranh nói: “Anh cứ cẩn thận.”

“Em không đi với tôi à?”

“Không rảnh.” Cô ăn no rửng mỡ lắm sao? Đây là việc của hắn chứ có phải của cô đâu, sao cô phải đi? Với cả người ta có mời cô đi chắc! Không đi!

Hạ Hàn vòng qua bàn tr, ngồi xuống cạnh Sơ Tranh, ôm lấy tay cô: “Tiểu mỹ nhân, em thật sự không đi với tôi sao? Lỡ may có quỷ xuất hiện gây bất lợi cho tôi thì sao?”

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: “Anh đem cái đuôi vướng víu của mình đi đi.”

Ác quỷ vừa vướng víu – vừa xấu số: “......”

Đứa nào mới vướng cmn víu hả! Hắn rất lợi hại đó có biết không!

Sơ Tranh ngoài miệng nói không đi nhưng khi tiệc tối đến cô vẫn lon ton đi theo Hạ Hàn.

Cô sao lại đáng thương như thế chứ, cứ phải làm bảo mẫu cho con nhà người ta!

Tiệc tối được tổ chức ở nhà Diêu Vi.

Người tới không nhiều, có vẻ đều là bạn bè tốt của Diêu Vi.

Hạ Hàn đi vào làm bao nhiêu người đều chú ý, thậm chí có người còn tiến lên bắt chuyện, Hạ Hàn không thoải mái lắm, may Diêu Vi kịp thời xuất hiện đưa hắn đến một chỗ khá vắng người.

“Cứ tưởng rằng cậu sẽ không đến.” Diêu Vi mặc một bộ lễ phục cực kì đẹp đẽ, váy áo bó sát lấy đường cong cơ thể uyển chuyển, trên váy còn đính những viên đá nhỏ, dưới ánh đèn lại càng thêm tỏa sáng rạng rỡ.

Bất quá sắc mặt cô lại xanh mét, lớp trang điểm cũng không thể nào che đi được.

Hạ Hàn xấu hổ cười cười.

Diêu Vi sợ hắn không được tự nhiên nên an bài cho hắn ngồi ở một chỗ vắng vẻ: “Cậu ngồi ở đây đi, bên kia có đồ ăn, nếu cậu thấy nhàm chán thì có thể lên trên tầng, phía trên có phòng giải trí.”

“Cảm ơn chị.”

“Vậy tôi đi trước chào hỏi khách khứa.” Diêu Vi bưng chén rượu rồi dần lẫn vào trong đám người.

Sơ Tranh không biết từ nơi nào bay ra, ngồi trên ghế sô pha cạnh lan can.

Hạ Hàn chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm lấy eo của cô.

Mà Hạ Hàn quả thực cũng làm vậy.

“Tiểu mỹ nhân, không phải em nói không đến sao? Em lo lắng cho tôi có phải không?”

“Anh bị quỷ bắt xong tôi lại còn phải đi cứu, phiền phức.”

“Vậy chính là em đang lo lắng cho tôi rồi.” Hạ Hàn kết luận.

Hắn mặc kệ Sơ Tranh nói gì thì nói.

Sơ Tranh: “......” Anh vui là được.

Hạ Hàn nói chuyện cùng Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh lại không muốn nói, nửa ngày mới đáp lại một tiếng.

Ánh mắt cô đảo qua đại sảnh, chậm chạp rơi vào trên bậc cầu thang.

Cô khẽ nhíu mày, Diêu Vi từ trong đám người vừa quay lại.

“Thế nào, có phải rất chán không?”

Hạ Hàn làm sao dám nói nhàm chán.

Diêu Vi cười cười, ngồi xuống đối diện Hạ Hàn: “Thật ra hôm nay tôi mời cậu tới là có việc.”

Sắc mặt Diêu Vi chợt thay đổi.

Hạ Hàn thấp thỏm hồi hộp, khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu cảnh giác hơn.

“Cậu đừng khẩn trương, đó là chuyện của tôi thôi.” Diêu Vi nhìn quanh quất, không biết là đang tìm gì.

“Chị gái, chị có chuyện gì?”

Diêu Vi thu lại tầm mắt: “Cậu là Thiên Sư phải không?”

“Tôi?” Hạ Hàn lắc đầu: “Tôi không phải.”

Đâu phải ai ở Đào Không Sơn thì đều được gọi là Thiên Sư đâu.

Đến bài kiểm tra khảo sát hắn còn không đỗ nổi.

Diêu Vi sửng sốt: “Không phải sao? Tôi còn tưởng rằng cậu...”

Biết mình đoán sai nên Diêu Vi có hơi xấu hổ.

Cô ta chợt đứng ngồi không yên.

“Vậy trong tiệc rượu lần trước, những người đi với cậu là...”

“Bọn họ... Là sư huynh của tôi.” Hạ Hàn nói.

“Vậy cậu cũng làm nghề này chứ?” Diêu Vi lại dâng lên một tia hi vọng.

“Quả thật tôi có thể nhìn thấy một vài thứ, chị gái, chị có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Mắt Diêu Vi sáng lên: “Vậy cậu có thể giúp tôi nhìn xem ở đây có thứ gì không sạch sẽ không?”

Hạ Hàn nhìn bốn phía, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”

Diêu Vi không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi nghĩ...” Diêu Vi chần chừ, cô ta cố gắng nén sự sợ hãi của mình nhưng trong đáy mắt vẫn bộc lộ ra.

“Chị gái, nếu chị cần thì tôi có thể cho chị phương thức liên lạc với Đào Không Sơn.” Hạ Hàn chủ động nói.

Diêu Vi vội vàng lắc đầu: “Không cần.”

Cô nhìn Hạ Hàn: “Việc này tôi cũng đã tìm qua mấy Thiên Sư có danh tiếng rồi, nhưng mà...”

Cô bất đắc dĩ cười cười: “Vô dụng.”

“Thế nên chị tìm tôi?” Hắn ngoài việc nhìn thấy quỷ ra thì có làm được cái gì đâu?

“Vậy cậu nói thử xem.” Diêu Vi thở ra một hơi: “Mấy tháng trước tôi đã cảm thấy trong nhà có chuyện gì đó không đúng. Đồ vật tự động rời khỏi vị trí vốn có, hoặc là tự dưng xuất hiện đồ mà tôi chưa thấy bao giờ.”

Ngoại trừ những việc này thì lúc cô ngủ cũng không hiểu sao cảm thấy lạnh lẽo, đôi khi còn cảm thấy như có người đang nhìn mình.

Thế nhưng cô kiểm tra thế nào trong nhà cũng chẳng có gì khác.

Lúc đó cô cũng mời người đến nhà xem thử, bọn họ được người trong giới thượng lưu giới thiệu, đương nhiên cũng có cả Thiên Sư.

Nhưng cái gì cũng không nhìn ra.

Diêu Vi càng ở lại càng không thấy thích hợp.

Cô bèn dọn nhà đi, nhưng khi cô ra ở nơi khác chưa được bao lâu thì lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Cô chỉ có thể bị ép trở về nơi này.

Trong sinh hoạt bình thường, ngoại trừ những chuyện nhỏ nhặt này ra thì cũng không có chuyện gì khác.

Diêu Vi sợ ở một mình, cách mấy ngày lại tổ chức tiệc vào buổi tối, còn không thì cũng sẽ ra ngoài chơi đùa với bạn bè, chỉ có như vậy cô mới có thể quên được việc này đi.

“Lúc gặp được cậu ở đây tôi cũng thấy bất ngờ, nhưng tôi phát hiện... Cứ mỗi lần đến gần cậu thì cỗ khí lạnh luôn bám theo tôi lại đột nhiên biến mất.”

Diêu Vi dường như có chút xấu hổ: “Hạ Hàn, những ngày gần đây tôi đã làm phiền đến cậu rồi.”

Hạ Hàn: “...” Tiểu mỹ nhân hàng ngày đều bất mãn với việc cô ta xuất hiện, nói cô ta quá ồn ào.

“Thiên Sư cũng không có cách nào giúp được tôi, cậu có thể giúp tôi nhìn một chút được không?” Diêu Vi nói: “Yên tâm, tôi cũng biết quy tắc, mặc kệ có thành công hay không tôi cũng sẽ trả tiền thù lao.”

Hạ Hàn cái gì cũng không biết, làm sao dám đáp bừa.

Hắn đang muốn lắc đầu cự tuyệt thì đầu đã bị Sơ Tranh ấn lấy, từ lắc biến thành gật đầu lia lịa.

Hạ Hàn im ắng hỏi thăm gia phả nhà Sơ Tranh.

“Có tiền đấy.”

Hạ Hàn: “......”

Diêu Vi sợ Hạ Hàn không đáp ứng nên đã chuẩn bị sẵn thù lao với giá trên trời.

Cô ta cho rằng, dù sao Hạ Hàn ở nơi cũng không khác nhà mình là mấy, nên chắc cũng không thiếu tiền.

Chỉ là cô vốn không nghĩ Hạ Hàn lại dễ dàng gật đầu như vậy.

Diêu Vi để người giúp việc chào hỏi tiễn khách về nhà, mang theo Hạ Hàn đi lên tầng: “Tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là thư phòng với phòng giải trí, ở đây có rất nhiều phòng nhưng phòng tôi dùng cũng không nhiều lắm, nên hầu hết đều bỏ trống.”

Diêu Vi vừa giới thiệu vừa dẫn Hạ Hàn đi về phía trước.

Đến khi bọn họ đến cuối cầu thang thì cửa đại sảnh đột nhiên xuất hiện mấy người.

Chỉ có một vị phu nhân đem theo hai người tiến vào, một già một trẻ.

“Mẹ.” Diêu Vi kêu lên một tiếng.

Phu nhân kia sửng sốt mất một lúc, không nghĩ tới ở nhà lại náo nhiệt như vậy.

Diêu Vi bảo Hạ Hàn chờ một lát, cô ta xuống tầng đến trước mặt phu nhân kia, hai người không biết nói gì với nhau.

Cuối cùng Diêu Vi đưa phu nhân cùng người đi cùng phu nhân kia lên tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.