Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 126: Chương 126: Ác linh biến đi (23)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

Mẹ Diêu thông qua quan hệ thăm hỏi những bạn học trong ảnh của Diêu Vi.

Những người này có người sống rất tốt, nhưng cũng có người nghèo túng, bần cùng, cũng có người giống Diêu Vi, là một phú nhị đại, sống cuộc sống ngợp trong vàng son vô lo vô nghĩ.

Hạ Hàn cũng có một bản tư liệu này.

Bản tư liệu này không biết từ đâu chui ra, khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy có tập tài liệu trên bàn rồi.

Hạ Hàn nhìn qua tài liệu một lần, có chút hoài nghi: “Tiểu mỹ nhân, em nói xem, trong biệt thự của Diêu Vi thật sự có quỷ sao?”

“Có.” Sơ Tranh cực kỳ chắc chắn.

“Em khẳng định như vậy à?” Hạ Hàn ôm tập tài liệu đi qua, ngồi xuống cạnh Sơ Tranh: “Tiểu mỹ nhân, có phải em biết được chuyện gì không?”

“Đoán.” Chẳng lẽ tự nhiên uỳnh phát chửa thai quỷ? Chuyện này là không thể!

“...” Hạ Hàn mở tư liệu ra: “Nhưng những người này còn sống...”

Ánh mắt Hạ Hàn nhìn đến cánh môi của Sơ Tranh, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.

Hạ Hàn buông tài liệu xuống: “Tiểu mỹ nhân, tôi hôn em được không?”

“Hả?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên tràn đầy sự nghiêm túc.

Lông mi được ánh nắng chiếu lên tạo nên một vầng sáng, trên da thịt trắng nõn hàng mi vẽ ra một cái bóng xinh đẹp, cánh môi hắn khẽ nhếch lên, đầu lưỡi như ẩn như hiện, lộ ra sức hút mê người.

Sơ Tranh dựa vào ghế sô pha, ánh mắt dừng lại trên môi hắn mấy giây, rồi nhẹ gật đầu.

Khi vừa nói ra vấn đề này Hạ Hàn còn thấp thỏm không yên.

Thậm chí hắn nghĩ Sơ Tranh sẽ lạnh lùng từ chối mình.

Không nghĩ rằng hạnh phúc lại đến quánhanh.

Khóe môi thiếu niên hơi cong lên, toàn thân hắn nghiêng tới hôn cô.

Khí lạnh trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân.

Hoa văn kim long trên tay áo Hạ Hàn như phản chiếu ánh sáng, hắn giơ tay lên, tay áo rộng thùng thình rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn của thiếu niên.

Hắn định ôm cổ Sơ Tranh nhưng lại bị Sơ Tranh giữ lại, đành phải đặt tay lên đầu vai cô.

Thiếu niên cạy răng môi Sơ Tranh ra, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng liếm cắn.

“Đủ rồi.” Sơ Tranh đẩy hắn ra.

Cơ thể thiếu niên run lên nhè nhẹ nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, thời gian quá ngắn.

Sơ Tranh phất tay, thảm nhung trên ghế sa lon đối diện tự động bay tới, Sơ Tranh lấy thảm bọc hắn lại.

Thiếu niên phồng má giận dỗi: “Tiểu mỹ nhân, tôi vẫn muốn...”

“Chán sống rồi hả?”

“Các cụ có câu chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Giọng nói thanh thúy của Hạ Hàn vang lên.

“Tôi không phải hoa mẫu đơn.”

“Đó chỉ là một ví dụ thôi, so với hoa mẫu đơn thì tiểu mỹ nhân xinh đẹp hơn nhiều...” Hạ Hàn kiêu ngạo, hoa mẫu đơn sao đủ trình để so với tiểu mỹ nhân của hắn được chứ.

Sơ Tranh bọc hắn không còn kẽ hở rồi bế hắn ngang lên, ẵm lên tầng.

Cô hạ nhiệt độ phòng ngủ xuống cho ấm, đặt người lên giường, cách một tấm thảm nhung dày mới nửa đè nửa ép hắn.

Căn phòng dần dần ấm lên.

Hạ Hàn có hơi nóng.

Hắn mở to mắt nhìn Sơ Tranh: “Tiểu mỹ nhân...”

Sơ Tranh cúi đầu nhìn cánh môi hắn rồi mổ lên một cái hôn, người bị đè ở dưới trừng lớn mắt, hắn còn chưa kịp ư hử gì cả thì Sơ Tranh đã bỏ ra, cách mấy giây lại hôn hắn một cái.

“Lạnh không?” Sơ Tranh hỏi hắn.

“Vẫn ổn...” Hạ Hàn thì thầm.

Cô không hôn hắn quá lâu, hàn khí còn chưa kịp truyền sang đã lại tách ra, lại thêm nhiệt độ căn phòng khá ấm áp nên dường như cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Sơ Tranh khống chế thời gian một cách chính xác, cố gắng để Hạ Hàn không bị lạnh.

Ong ong ong...

Điện thoại Hạ Hàn rung lên.

Sơ Tranh dừng lại, mặt đối mặt với Hạ Hàn mấy giây rồi xoay người ngồi ở mép giường.

Bị người khác quấy rầy, Hạ Hàn rất không vui chui ra khỏi thảm nhung, cầm lấy điện thoại.

Là Diêu Vi gọi tới, Hạ Hàn đành phải đáp lại vài câu.

Hắn cúp điện thoại, giật áo Sơ Tranh: “Có tiếp nữa không?”

Sơ Tranh vuốt cằm hắn, hôn thêm cái nữa: “Để lần sau đi.”

Hạ Hàn thất vọng tràn trè: “Nếu có cách để tôi không thấy lạnh nữa thì tốt rồi...” Được vậy thì hắn muốn hôn thế nào có thể hôn thế đấy, oanh tạc thỏa thích.

Sơ Tranh cũng không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới nói: “Có lẽ có.”

Mức độ vui vẻ của cơ thể cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tình.

Tâm tình Sơ Tranh lúc này không tệ lắm, mặc dù... Nhìn mặt ngoài thì thế nào cũng không ra.

Lúc đầu cô đáp ứng Hạ Hàn là bởi vì quỷ khế, chỉ cần Hạ Hàn trịnh trọng đưa ra yêu cầu, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã gật đầu.

Nhưng sau đó...

Sơ Tranh nghĩ có lẽ là do mình muốn làm vậy.

Dường như có chút không thể khống chế nổi bản thân.

Sơ Tranh không hiểu vì sao, cô đem vấn đề này đá cho Vương Giả.

【Chị gái nhỏ, chị thích hắn rồi.】 Vương Giả cười hì hì nói.

Thích?

Loại cảm xúc này vừa phức tạp lại vừa khó nắm bắt quá.

Vui vẻ, phiền não, khổ tâm, phẫn nộ, bi thương... Thích.

Những cảm xúc này sẽ ảnh hưởng đến bản thân, thậm chí còn ảnh hưởng đến toàn bộ cách các sự kiện phát triển và kết cục.

【Nếu không thì chị nói xem, sao chị lại muốn hôn hắn? Chỉ có thích đối phương mới thế a~】

“Thích không phải là cảm giác ngọt ngào đến ê ẩm sao?” Sơ Tranh một bên ngồi bấm điện thoại, một bên đặt câu hỏi: “So ta không thấy có cảm giác này?”

Cái này không giống với những gì cô tra được trên mạng nha.

Tên nghiệt súc nào lại viết bậy bạ gạt bà rồi!

【...... Chị gái nhỏ, chị đừng có tra cứu bừa bãi như thế được không? Cái việc thích này, không một ai có thể cho chị một đáp án chính xác được.】

【Dù sao thì, khi bỗng dưng chị muốn đối xử với một người khác một cách đặc biệt, chỉ có đối phương mới có đãi ngộ đó mà không ai nhận được, thì quá nửa việc này gọi là thích.】

Người khác không nhận được...

Mặt Sơ Tranh nghiêm túc: “Cũng là do áy náy, trách nhiệm, thương hại...”

【......】 Vương Giả trầm mặc một giây rồi hét ầm lên.【 Ngừng ngừng ngừng! Chị gái nhỏ, chị có thấy ai bởi vì áy náy mà đi hôn đối phương không!!!】

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.

Sơ Tranh đột nhiên lại hỏi: “Vương Bát Đản, ngươi không ngăn ta lại sao? Ta thích thẻ người tốt sẽ không ảnh hưởng gì sao?”

【Không ảnh hưởng nha, chỉ cần thân thể, tinh thần của chị gái nhỏ khỏe mạnh, vui sống hạnh phúc, đây mới là vấn đề nằm trong... phạm vi quan tâm của em nha.】

“Các ngươi có nhân tính thế sao?”

【Đó là đương nhiên.】 Vương Giả rất kiêu ngạo.

【Chị gái nhỏ, chị phát hiện mình thích Hạ Hàn thì có cảm nghĩ gì không?】

Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời: “Muốn nhốt lại.”

【......?????】

Nó đã giả thiết ra rất nhiều tình huống.

Ví dụ như, đầu óc chậm chạp của chị gái nhỏ, đột nhiên phát hiện ra mình thích người khác, nhất định sẽ kinh ngạc đến choáng váng.

Hay là, chị gái nhỏ nhà nó sẽ thề thốt phủ nhận, kiên quyết không thừa nhận, duy trì hình tượng nữ thần cao ngạo lạnh lùng.

Thậm chí nó còn nghĩ rằng chị gái nhỏ nhà nó bởi vì kinh sợ mà cũng có khả năng đem người khác cho lên thớt.

Thế nhưng chị gái nhỏ lại không phản ứng gì hết!

Chị gái nhỏ không phản ứng!

Không phản ứng!!!!!!

Cô hoàn toàn không bị cái gì gọi là kinh hoàng đến choáng váng, mà ngược lại, chẳng trở ngại một tí xíu nào tiếp nhận chuyện mình đã thích một người khác, rồi đưa ra kết luận nằm ngoài tất cả dự đoán của nó — nhốt lại.

Cái này mẹ nó, không phải là tiêu chuẩn thấp nhất của một người đang đi trên con đường hắc hóa sao?

Nó biết năng lực tiếp thu của chị gái nhỏ nhà nó luôn rất mạnh...

Nhưng đến cả việc này mà chị gái nhỏ nhà nó vẫn có thể bình tĩnh tiếp nhận vậy sao?

Chị gái nhỏ là quỷ quái nơi nào?

【Chị gái nhỏ, đợi đợi một chút, sao chị lại muốn nhốt hắn?】

“Đồ một khi đã thích thì phải nắm chặt trong tay, có vấn đề gì sao?” Sơ Tranh nhẹ nhàng gật đầu, vẫn một mực kiên định với ý niệm của mình.

【......】 Quả nhiên nó không nên dùng ánh mắt thiển cận của phàm nhân mà đánh giá thể loại chị gái nhỏ một lời không hợp, tùy thời tùy chỗ đều có thể phát điên này được.

Vương Giả tự kiểm điểm sâu sắc sai lầm của bản thân.

Cũng mười phần đồng tình với Hạ Hàn.

Bản thân hắn hãy còn rất bình thườngchưa kịp hắc hóa thì đã bị một chị gái luôn có tư tưởng hắc hóa bất cứ lúc nào đem nhốt lại.

Nó không muốn thảo luận với chị gái nhỏ về vấn đề này nữa.

Nếu nó không nói toạc móng heo ra, khẳng định là chị gái nhỏ nhà nó còn phải nghĩ còn khướt mới ra được vấn đề.

Nó có tội với Tổ quốc, với đất nước, với mầm non đang nhú rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.