Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
“Đàm Minh Hạo, xuất thân từ nông thôn, gia cảnh có chút khó khăn, cảm giác tồn tại của cậu ta luôn rất thấp, thành tích cũng chỉ bình thường. Lúc chúng ta tốt nghiệp thì cậu ta không đến, sau đó cũng không còn ai thấy cậu ta nữa...”
“Cảm ơn thầy.”
“Không có gì, Vi Vi, sao đột nhiên em hỏi về cậu ta làm gì?”
Diêu Vi nói qua loa hai câu rồi cúp điện thoại.
Cô hoàn toàn không nhớ đã có một vị bạn học như vậy, cái tên này đối với cô cực kỳ xa lạ.”
Mẹ Diêu cho người đi tra thông tin về Đàm Minh Hạo, rất nhanh tin tức đã truyền về, Đàm Minh Hạo trước khi tốt nghiệp gặp phải tai nạn xe cộ, lúc phát hiện ra thì thi thể cũng đã mục nát chẳng còn gì.
“Vi Vi, cái người Đàm Minh Hạo này có quan hệ gì với con?”
“Con không biết... Con còn không nhớ có một người như thế nữa.” Diêu Vi cắn môi đến không còn chút máu, hoảng loạn nói: “Nếu thật sự là vậy thì sao cậu ta lại muốn hại con?”
Vấn đề này, có lẽ chỉ có tìm được Đàm Minh Hạo rồi mới biết.
Dĩ nhiên...
Nếu như con quỷ hại Diêu Vi thật sự là hắn.
Lão Thiên Sư không tìm được con quỷ nào trong biệt thự, đoán chừng con quỷ đó đã theo bản năng phát giác được nguy hiểm mà chạy trốn mất rồi.
Vì vậy lão Thiên Sư đề xuất ý kiến rời khỏi biệt thự, chờ con quỷ kia hiện thân.
Kết quả vẫn không như ý nguyện, cho dù Lão Thiên Sư có rời khỏi biệt thự thì con quỷ kia cũng không chịu xuất hiện.
Sơ Tranh đôi khi cũng sẽ đi dạo một vòng quanh biệt thự, nhưng cũng không thu hoạch được gì cả.
Lão Thiên Sư muốn đến quê quán của Đàm Minh Hạo một lần xem có manh mối gì hay không.
Mẹ Diêu kiên quyết lôi kéo Diêu Vi phải đi cùng.
Diêu Vi không vui vẻ bằng lòng lắm, cô còn muốn gọi Hạ Hàn đi cùng, nhưng kết quả Hạ Hàn đã lại từ chối.
Chờ đám người này đi khỏi, nửa đêm Sơ Tranh mang theo Hạ Hàn nhảy vào trong biệt thự.
“Tiểu mỹ nhân...” Hạ Hàn đem cái rương lần trước đã ký nhận đẩy lên sân thượng, ghé vào lan can sân thượng khẽ kêu: “Sao nửa đêm chúng ta lại phải trèo tường vào đây?”
“Không có chìa khóa, không trèo tường thì anh định vào kiểu gì?”
Hạ Hàn trèo lên đến nơi rồi dựa vào lan can sân thượng thở hồng hộc: “Tiểu mỹ nhân, ý của tôi là, tại sao hơn nửa đêm rồi chúng ta lại phải đến đây?”
“Bắt quỷ.” Sơ Tranh nói như thể đương nhiên: “Chứ chẳng lẽ đến trộm đồ?”
Hạ Hàn: “.......”
Hạ Hàn nhìn vào cánh cửa thủy tinh tối đen như mực: “Nhiều ngày như vậy rồi con quỷ kia còn không lộ diện. Sư thúc nói có khả năng nó đã trốn về quê rồi, mà trong biệt thự này tôi cũng không thấy có quỷ thật.”
Sơ Tranh mở cánh cửa ra từ bên trong: “Anh không nhìn thấy cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.”
Để anh trông thấy thì có khác gì kêu anh ơi em ở đây này, đến tóm em đi không?
Ai lại ngu như vậy chứ.
Biết rõ người ta tới bắt mình mà còn chui ra góp vui à.
Hạ Hàn kinh ngạc: “Hắn ở đây?”
“Ừ.” Không thì tôi lôi anh tới làm cái vẹo gì, tôi thừa hơi lắm chắc?!
“......”
Hạ Hàn ôm theo rương đồ cun cút đi vào.
Trong bóng tối không thể nhìn thấy bất cứ gì cả, Sơ Tranh yên lặng nắm lấy tay hắn.
Hạ Hàn ngoài việc nhìn thấy quỷ ra thì chính là một tên nhóc đáng thương chẳng có bản lĩnh gì, mặc kệ hắn biểu hiện ra ngoài mặt như thế nào, trong đáy lòng hắn từ đầu đến cuối vẫn có mấy phần e sợ đối với quỷ.
Nhưng lúc này có cô ở bên cạnh, Hạ Hàn lại có cảm giác rất an tâm, chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay Sơ Tranh đang nắm.
Sơ Tranh dẫn hắn đi xuống tầng hầm.
Lúc trước hắn cũng đã xem xét tầng hầm rồi, bên trong chỉ có một ít đồ vật linh tinh, ngoài ra không còn gì khác.
“Đẩy cái kia ra.”
Sơ Tranh chỉ huy Hạ Hàn.
Hạ Hàn nhìn đống đồ vật lộn xộn kia rồi lại không chắc chắn nhìn về phía Sơ Tranh: “Tiểu mỹ nhân, em chắc chắn chứ?”
Sơ Tranh đi đến bên cạnh, dựa vào tường, nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
“Được.” Hạ Hàn vén tay áo lên, nhỏ giọng lầm bẩm: “Nếu không phải vì tin tưởng tiểu mỹ nhân, tôi còn tưởng em đang cố ý chỉnh tôi...”
Đống đồ vật kia rất nặng, đoán chừng toàn là đồ trang trí, bởi vì không dùng hết nên mới để ở nơi này. Diêu Vi cũng không hay dùng tầng hầm nên không hay gọi người đến lau dọn.
Hơn nửa ngày rồi Hạ Hàn mới đẩy ra được có một xíu.
“Khụ khụ khụ...” Hạ Hàn che mũi miệng, tro bụi rơi xuống làm hắn bị sặc đến khó chịu.
Sơ Tranh đứng yên ở bên cạnh không động đậy.
Hạ Hàn nghe lời tiếp tục chuyển, sau một tiếng thì rốt cục cũng đã đẩy ra được một khoảng trống.
Hạ Hàn cầm đèn lên chiếu, tới gần vách tường ở mặt đất thì chợt phát hiện như có thứ gì đó lộ ra.
Hắn tăng thêm tốc độ, đẩy ra một khoảng trống rộng hơn.
Hạ Hàn đứng sang bên cạnh, Sơ Tranh bèn bay qua.
“Tiểu mỹ nhân, cái này là gì vậy?”
“Tầng hầm, mở ra.”
“Chúng ta đang ở tầng hầm mà...” Phía dưới này còn có tầng hầm nữa sao?”
“Mở ra.” Sơ Tranh lặp lại một lần nữa.
Hạ Hàn chợt cảm thấy thân thể phát lạnh, hắn quét tro bụi qua một bên, tìm được chỗ lồi lõm rồi dùng sức kéo lên.
Một cỗ khí lưu âm trầm từ phía dưới phun lên phả thẳng vào mặt hắn, mùi âm khí nồng nặc.
Sơ Tranh nắm lấy tay Hạ Hàn, dùng đèn pin chiếu sáng đi xuống phía dưới.
Hạ Hàn mặt khẽ biến sắc, nắm chặt lấy tay Sơ Tranh: “Tiểu mỹ nhân, đây là thứ gì?”
Sơ Tranh bay xuống dưới: “Xuống dưới.”
Không có cầu thang, mà hắn đang cách mặt đất đến tận mấy mét, Hạ Hàn nhìn xung quanh xem một vòng, cũng không tìm được thứ gì có thể dùng được.
“Nhảy.” Lề mà lề mề!
Hạ Hàn cắn răng, trực tiếp nhảy xuống.
Sơ Tranh đón được hắn: “Sợ cái gì?”
Hạ Hàn ôm lấy cổ Sơ Tranh: “Em không nói sẽ đỡ tôi, tôi chỉ sợ té ngã gãy chân, sẽ không còn chân cho tiểu mỹ nhân đánh gãy nữa.”
“... Đứng cho vững.”
Hạ Hàn cũng biết bây giờ không nên náo loạn, tranh thủ thời gian đứng vững xuống.
Không gian rộng khoảng hơn mười mét vuông, ở giữa có bày một ban thờ, phía trên có ảnh chụp Diêu Vi, còn có ảnh một nam sinh bên cạnh...
“Là Đàm Minh Hạo.” Hạ Hàn nói.
Mà trước hương án, lại có hai người giấy đang quỳ.
Hai người giấy đều mặt bộ đồ hỉ đỏ giống nhau, từ kiểu tóc của cả hai mà đoán thì hẳn một là Đàm Minh Hạo, một là Diêu Vi.
“Tiểu mỹ nhân, em có cảm thấy thế này cũng quá dọa người rồi không?”
“Sợ sao?”
Hạ Hàn lắc đầu: “Tôi không sợ.”
“Ừ, nam tử hán đại trượng phu không thể sợ hãi.”
Hạ Hàn: “...”
Sơ Tranh đi đến gần ban thờ, Hạ Hàn nhìn xung quanh, ngoài cảm thấy ghê rợn ra thì cũng chỉ thấy rùng mình, chạy theo đi sát Sơ Tranh.
“Tiểu mỹ nhân, hai người giấy này là chị Diêu với Đàm Minh Hạo phải không?”
“Không khó nhận ra.”
“Nhưng đây là làm gì?”
Sơ Tranh nhìn đồ vật trên hương án, trầm tư một lúc: “Kết minh hôn.”
“Hả?”
Hạ Hàn nhìn hương án, lại nhìn sang hai người giấy kia: “Có thể cùng với quỷ kết hôn sao...”
Theo bản năng Hạ Hàn nhìn về phía Sơ Tranh.
Rầm rầm ——
Người giấy Đàm Minh Hạo bị Sơ Tranh đạp lăn lóc trên mặt đất.
Hạ Hàn: “...”
Không phải chứ! Em đạp hắn làm gì vậy?!
Còn chưa biết ngô khoai ra sao mà có thể tùy tiện đạp thế sao?
Sơ Tranh chẳng những đạp, mà còn đạp tận hai cái, nguyên cánh tay người giấy Đàm Minh Hạo cũng đã đều bị cô đạp cho gãy xuống.
Hạ Hàn: “.......” Hay lắm, rất hung dữ.
Phong thái Sơ Tranh quả thật như thổ phỉ, cả người chỉ tản ra khí chất hung dữ lưu manh: “Còn chưa chịu ra cơ à, hay phải để ta mời ngươi ra?”
Nhiệt độ trong tầm hầm nháy mắt lạnh đến đóng băng.
Đèn pin trong tay Hạ Hàn lóe lên hai cái rồi tắt ngúm.
Hạ Hàn đập đập đèn pin, nhưng làm sao cũng không sáng lên nữa.
“Tiểu mỹ nhân...”
Sơ Tranh dang tay ôm hắn vào ngực, lùi lại một chút để tránh ra một khoảng cách, không khí băng lạnh như nước đá lưu động tạo ra tiếng vang sền sệt, khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái.
Sơ Tranh cầm lấy đèn pin, cô ấn một cái, đèn pin đã lập tức sáng lên.
Sơ Tranh chiếu đèn pin về phía trước, ban thờ từ lúc nào mà đã có một nam sinh đang đứng bên cạnh.
Sắc mặt hắn tái nhợt, tử khí âm u vấn vít quanh thân, nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.