Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 131: Chương 131: Ác linh biến đi (28)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Tiếp xúc với Sơ Tranh không còn cảm giác rét lạnh như trước nữa, Hạ Hàn đương nhiên rất vui mừng, lập tức đè Sơ Tranh vào tường hôn lấy hôn để.

Tuy không còn lạnh như trước, nhưng cũng không giống với nhiệt độ cơ thể người bình thường.

“Đừng lộn xộn nữa.” Sơ Tranh kéo hắn ra.

Hạ Hàn ôm cô: “Tiểu mỹ nhân, có phải em lấy được gì từ Đàm Minh Hạo rồi không?”

Trước khi rời đi, cô có biến mất một lúc.

Cộng thêm việc Đàm Minh Hạo khiến Diêu Vi mang thai quỷ nhưng Diêu Vi lại không phát giác ra được, gộp cả hai chuyện này lại thì cũng không khó đoán lắm.

Sơ Tranh cũng không phủ nhận, chỉ lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Ánh mắt Hạ Hàn lóe sáng, hắn cúi người xuống: “Vậy không phải chúng ta có thể...”

“Cái gì?” Sơ Tranh không nghe rõ được mấy chữ phía sau.

Hạ Hàn dán sát vào tai Sơ Tranh.

Sơ Tranh nghiêng đầu: “Anh thích sao?”

Hạ Hàn: “......”

Việc này rốt cục là có thích hay không, Hạ Hàn đâu dám bình luận lung tung.

Đây chỉ là phản ứng bình thường thôi mà...

Sơ Tranh chần chừ, cô không hiểu lắm a!

Sơ Tranh trầm mặc một lúc, đối với loại hành vi vô dụng này, cô cảm thấy rất mất thời gian, thế nhưng vẫn nói: “Để lần sau đi.”

Lên mạng tìm kiếm một chút... Chắc sẽ có thể ứng phó.

Hạ Hàn vốn không ôm hi vọng gì, nhưng thấy Sơ Tranh không phản đối, thậm chí còn hứa hẹn thì khiến hắn mừng rỡ không thôi.

Thành ra hắn hưng phấn quấy rầy Sơ Tranh một lúc lâu rồi mới chịu đi ngủ.

Sơ Tranh đắp kỹ chăn cho Hạ Hàn, rồi bay tới đứng trước cửa sổ.

Ánh sáng điện thoại phản chiếu lên thủy tinh, lúc sáng lúc tối.

-

Hạ Hàn phát hiện sau ngày hôm đó, Sơ Tranh thường xuyên nhìn điện thoại, nhưng mỗi lần hắn đi qua, cô liền tắt điện thoại đi ngay lập tức.

Diêu Vi có qua nhà hai lần, còn giới thiệu mối làm ăn cho Hạ Hàn nữa.

Sơ Tranh mua cho Hạ Hàn một đống đạo cụ, để hắn cứ cầm đi nện quỷ là được.

Hạ Hàn mặc dù có hơi khiếp sợ, nhưng cũng may đã có kinh nghiệm hai lần nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Dưới sự giới thiệu của Diêu Vi, cùng với đạo cụ mà Sơ Tranh cung cấp vô điều kiện cho hắn phá sản, thanh danh của Hạ Hàn rất nhanh đã được nhiều người biết đến.

Không cần Diêu Vi giới thiệu, cũng tự sẽ có rất nhiều người mò đến tận cửa.

Nhưng ngoại trừ việc bắt quỷ—— À nhầm, nện quỷ, thì hắn chẳng làm được việc gì khác, phạm vi nghiệp vụ có hạn, thành ra cũng không bận bịu gì lắm.

Sơ Tranh nhận được tin tức từ tên đạo sĩ, biết được chuyện Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt đã dọn nhà.

Căn nhà đó hắn phải vất vả lắm mới kiếm được, ở đó không có tin tức gì quá lớn, nhưng phong thủy lại cực kỳ không tốt, hơn nữa còn là nơi hay được đám tiểu quỷ viếng thăm.

Gần đây Mộ Dung Dật gặp nhiều chuyện không thuận lợi, tên đạo sĩ đã giúp hắn rất nhiều.

Thế nên có thể nói bây giờ hắn cực kỳ tin tưởng vào tên đạo sĩ này.

Trọng điểm là, gần đây bọn họ không nhìn thấy Sơ Tranh nữa, nên cảm thấy chuyện này hoàn toàn là nhờ công lao của đạo sĩ.

Khi vừa chuyển vào nhà mới, Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt cảm thấy quả thực mọi chuyện có thuận lợi hơn không ít.

Mộ Dung Dật tìm được công việc mới, tuy rằng không so được với công việc trước kia, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.

Hai người họ nghĩ rằng, chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa, mọi thứ rồi sẽ tốt lên mà thôi.

Nhưng Đường Y Nguyệt lại phát hiện, thời gian Mộ Dung Dật về nhà càng ngày càng muộn.

Mộ Dung Dật nói là vì công việc mới, nên có rất nhiều hoạt động xã giao bắt buộc phải tham gia.

Ban đầu đúng là Mộ Dung Dật tham gia các hoạt động xã giao thật.

Nhưng theo thời gian, Đường Y Nguyệt phát hiện Mộ Dung Dật không những về muộn, mà trên người hắn còn có mùi hương lạ.

Sau đó Mộ Dung Dật không thèm về nhà nữa luôn.

Đường Y Nguyệt chất vấn Mộ Dung Dật, nhưng Mộ Dung Dật vẫn khăng khăng nói mình đi tiệc xã giao này nọ.

Đường Y Nguyệt không có chứng cứ cho thấy Mộ Dung Dật làm xằng làm bậy bên ngoài, có náo loạn cũng vô dụng.

Mộ Dung Dật có thể vứt bỏ nguyên chủ đến với Đường Y Nguyệt thì đương nhiên cũng có thể bị người khác lôi kéo dụ dỗ.

Thân là phụ nữ, trực giác của Đường Y Nguyệt quả thật rất chính xác.

Mộ Dung Dật đúng là đã có tình nhân mới bên ngoài.

Người này lại không phải ai khác, cũng chính là bạn học của Đường Y Nguyệt.

Đường Y Nguyệt theo dõi hơn nửa tháng, cuối cùng bắt gian được hai người kia tại giường.

Cô ta không xông vào làm loạn ngay, mà chờ cho đến khi Mộ Dung Dật đi rồi mới mò đến cửa.

“Y Nguyệt?”

Bốp ——

Đường Y Nguyệt vung tay lên tát cho ả kia một cái: “Mày có biết xấu hổ không hả? Tao coi mày là bạn bè, thế mà mày lại dám câu dẫn chồng tao!”

Người phụ nữ kia bị tát đến chảy ra tơ máu ở khóe miệng.

Cô ta lau máu ở môi, cười khinh bỉ: “Đường Y Nguyệt, cô nói cũng không biết xấu hổ nhỉ, sao tôi có thể so với cô được, không phải là cô cũng cướp Mộ Dung Dật từ tay Kiều Sơ Tranh đó sao? Cô thì có tư cách gì nói tôi không biết xẩu hổ hả?”

Sắc mặt Đường Y Nguyệt lập tức biến sắc.

Người phụ nữ kia cười lạnh: “Người khác đều tưởng rằng sau khi Kiều Sơ Tranh rời đi, thì cô với Mộ Dung Dật mới đến với nhau, nhưng thân là bạn nhiều năm của cô như vậy rồi, chẳng lẽ tôi còn không hiểu cô chắc? Theo như tôi thấy thì trước khi Kiều Sơ Tranh bỏ đi, cô và Mộ Dung Dật đã léng phéng với nhau từ lâu rồi.”

“Im mồm!” Đường Y Nguyệt hét lên.

“Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.” Người phụ nữ thâm thúy để lại một câu.

Đường Y Nguyệt muốn xông lên, nhưng khi ánh mắt cô ta nhìn ra sau lưng người phụ nữ thì bỗng hét thất thanh, té ngã trên đất.

Người phụ nữ kia không hiểu nên chỉ liếc cô ta một cái, châm chọc thêm hai câu, rồi “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Đường Y Nguyệt bị dọa đến mất hết cả hồn vía, lảo đảo nghiêng ngả chạy ngay về nhà.

Trên đường liên tiếp có chuyện không may xảy ra với cô ta, không phải bị người ta tạt nước rửa chân, thì cũng là gặp phải kẻ ăn vạ, đường về nhà dài có mười mấy phút mà Đường Y Nguyệt phải mất đến ba tiếng mới lết được về đến nhà.

Mộ Dung Dật hơn nửa đêm mới về.

Đầu tóc Đường Y Nguyệt bù xù, đứng sau cánh cửa, dọa Mộ Dung Dật thót tim nhảy dựng lên.

“Y Nguyệt, em làm gì vậy?”

“Hôm nay anh đi đâu về?”

“Không phải anh đã nói với em là hôm nay anh có tiệc xã giao...”

“Xã giao? Anh xã giao trên giường con khác à?!” Đường Y Nguyệt đột nhiên mất tự chủ, xông lên vừa cắn vừa cào cấu Mộ Dung Dật.

“Cô điên rồi à!”

Mộ Dung Dật đẩy Đường Y Nguyệt ra.

“Tôi điên rồi? Đúng vậy, tôi điên rồi đấy!” Đường Y Nguyệt một lần nữa nhào tới gào thét, biểu cảm cực kỳ điên cuồng.

Mộ Dung Dật không muốn ra tay với Đường Y Nguyệt, nhưng Đường Y Nguyệt dây dưa không chịu nhả ra, hắn đành phải động thủ.

Trước kia, Mộ Dung Dật có thể phản bội nguyên chủ để đến với Đường Y Nguyệt, thì bây giờ cũng có thể phản bội Đường Y Nguyệt để lên giường với người phụ nữ khác.

Đã có lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Một thời gian sau, Mộ Dung Dật không thèm về nhà nữa.

Đường Y Nguyệt chặn đường làm loạn, mỗi lần đều huyên náo đến khó chịu.

Mộ Dung Dật đòi ly hôn, nhưng Đường Y Nguyệt không chịu, sống chết cũng không đồng ý.

Mộ Dung Dật trực tiếp dọn ra khỏi nhà, Đường Y Nguyệt thấy vậy lại bắt đầu cầu xin Mộ Dung Dật, hứa đông hứa tây rằng cô ta sẽ không làm loạn nữa.

Nhưng Đường Y Nguyệt trải qua mấy tháng trời bị giày vò, đã không còn là nữ nhân xinh đẹp động lòng người như xưa nữa rồi.

So với niềm vui mới của Mộ Dung Dật, thì đương nhiên Mộ Dung Dật sẽ thích niềm vui mới hơn rồi.

Mộ Dung Dật không chịu về nhà, mặc kệ Đường Y Nguyệt một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng đều vô dụng.

Sau khi Mộ Dung Dật dọn ra ngoài ở, công việc lúc đầu tưởng chừng không tệ, lại bắt đầu nổi sóng gió.

Đầu tiên là bị người ta hãm hại tiết lộ chuyện cơ mật của công ty.

Vất vả lắm mới giải oan được, thì lại gặp phải chuyện lãnh đạo công ty nhét người mới vào, nên hắn bị sa thải.

Tâm tình Mộ Dung Dật phiền muộn bèn đi mượn rượu giải sầu, ai ngờ lại gặp phải tên lừa đảo, bị lừa mất một đống tiền, hắn lại không dám báo cảnh sát, thành ra cuộc sống trôi qua cực kỳ thê thảm.

Lúc gã đạo sĩ thông báo mọi chuyện với Sơ Tranh, tâm gan gã đều kinh hãi nhảy nhót không ngừng.

“Bà cô của tôi ơi, cô làm như vậy thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?”

“Tôi làm cái gì?” Sơ Tranh hỏi ngược lại.

Đạo sĩ: “.......”

Sao bà cô có thể phủ nhận hùng hồn thế hả? Hả? Hả?

Rõ ràng những việc này đều do cô âm thầm làm mà!

“Những chuyện đó đều qua tay ngươi.” Sơ Tranh nhắc nhở: “Có liên quan gì đến tôi chứ?”

Đạo sĩ la lên: “Bà cô của tôi ơi, cô đừng có qua cầu rút ván thế chứ!!”

“Nếu ông không đi nói lung tung, thì đương nhiên tôi cũng sẽ không mở miệng.”

Đạo sĩ vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Không nói lung tung, không nói lung tung. Tôi không biết gì cả, không biết gì cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.