Edit: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Tên thanh niên: “......”
Hắn trừng mắt nhìn vào Sơ Tranh không thể tin nổi.
Sơ Tranh cũng nghiêm túc nhìn lại.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Cáo trạng đấy!
Làm sao!
Bà đây là thành phần gương mẫu nộp thuế đầy đủ nhá!
Quỷ sai lấy ra một quyển sổ nhỏ, viết xuống vù vù vài dòng, rồi giật ra đưa cho tên thanh niên: “Đây là khoản phí bồi thường, xin mời sớm đến cơ quan Địa Phủ nộp phạt, nếu quá hạn sẽ bị truy thu tiền phạt.”
Sơ Tranh: “......”
CMN!
Cơ quan Địa Phủ đều có quyền hạn cao cấp như vậy sao?
“Hai vị Thiên Sư còn có việc gì không?”
Tên thanh niên cầm tờ giấy phạt, ngu ngơ nhìn Sơ Tranh cùng quỷ sai.
Cái này không đúng!!
Hắn hướng về lão thiên sư cầu cứu: “Sư phụ......”
“Đi thôi.” Lão thiên sư ẩn ẩn nhìn Hạ Hàn, dẫn tên thanh niên không cam lòng rời đi.
“Khi nào tiền bồi thường được nộp, chúng tôi sẽ chuyển tới tài khoản của Sơ Tranh cô nương sau.” Quỷ sai nói thêm: “Bất quá sẽ phải khấu trừ một ít chi phí thủ tục nhất định, Sơ Tranh cô nương không có ý kiến gì chứ?”
Sơ Tranh: “......”
Toàn Quỷ giới nghèo như vậy, không phải là không có lý do.
Có thế loại cơ quan quản lý kiêm hút máu thế này, quỷ làm sao mà khởi nghiệp làm giàu được?
Lúc Quỷ sai rời đi có nhìn về phía Hạ Hàn, nhắc nhở: “Sơ Tranh cô nương, mặc dù cô ở cùng vối người không có vấn đề, nhưng xin cô nhất định phải chú ý khoảng cách, nếu có người bởi vì sự bất cẩn của cô bị liên lụy, chúng tôi cũng sẽ phải tiến hành truy cứu trách nhiệm với cô.”
“Ừ.”
“Tốt, chúc cô sinh hoạt vui vẻ.”
Quỷ sai nhắc nhở đúng chỗ, kề vai sát cánh rời đi.
Hạ Hàn tự vỗ vỗ vào mặt mình, hắn hết nhìn phòng khách, lại nhìn sang Sơ Tranh, cái này...... Giải quyết xong rồi?
“Tiểu mỹ nhân, em làm sao mà sai gọi được quỷ sai vậy?” Hạ Hàn hỏi.
Những Quỷ sai này vốn rất kiêu ngạo, cứ cho là có địa vị Thiên Sư, bọn hắn cũng vẫn luôn muốn làm thế nào thì làm, hoàn toàn không nể mặt mũi ai hết.
Cứ nhìn lão thiên sư vừa bị bắt phạt thì biết.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: “...... Có tiền?”
Có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần.
Đương nhiên cô càng tin tưởng, nắm đấm cũng có thể nha.
Hạ Hàn: “......”
Cái này khái niệm có tiền này của cô, đến cùng là tiền ở nhân gian hay là Địa Phủ!?
-
Có lẽ là đã phát hiện ra quan hệ có phần “không minh bạch lắm” của Sơ Tranh và cơ quan Địa Phủ, lão thiên sư cùng Đào Không Sơn rốt cuộc cũng không đi tìm Hạ Hàn quấy rối nữa.
Nhưng tên thanh niên kia vẫn không cam tâm, thi thoảng lại ngoi đầu lên tìm phiền toái.
Sơ Tranh giáo huấn hắn một lần, làm cho hắn một năm nửa năm không xuống được núi, lúc này sự thanh tịnh mới tính là đã trở lại.
Sớm biết thì làm như vậy từ lâu rồi!
Bớt được bao nhiêu phiền phức.
-
Ngày mười lăm tháng bảy.
Sơ Tranh đã sớm quên chuyện mình từng nhận được một phong thư khiêu chiến từ bao giờ.
Đến khi cô trông thấy đứng quỷ sai đang đừng ngoài cửa, mới ngây cả người: “Tôi đã nộp thuế.”
Quỷ sai cất lời: “Sơ Tranh cô nương, cô cùng Quỷ Vương đã xác lập khế ước quyết chiến, còn có một giờ nữa là đã đến thời gian quyết chiến, chúng tôi tới để mời cô đến. Bỏ lỡ thời gian này, cô sẽ bị phán là tự động nhận thua, ngoài ra còn phải nhận trừng phạt.”
Xét thấy Sơ Tranh là khách hàng lớn của Địa Phủ, bọn hắn mới cố ý đến mời đón.
Sơ Tranh: “......”
Ta! Lập khế ước quyết chiến! Lúc nào!
Đây là thứ nghiệt súc nào làm!!
Quỷ Vương là cái thá gì a!!
Sao bà đây lại muốn lập khế ước quyết chiến với hắn hả!
Bệnh tâm thần a!
Ta không đi!
Sơ Tranh nghiêm mặt: “Giao tiền rồi có thể không đi không?”
“Cũng có thể......” Quỷ sai nói: “Bất quá chúng ta vẫn đề nghị Sơ Tranh cô nương nên đi một chuyến.”
“Vì sao?” Đám quỷ hút máu này vậy mà lại không tham tiền nữa à!
“Bởi vì Quỷ Vương Xương Thịnh nếu không thấy cô đến, khẳng định sẽ tự tìm tới tận cửa, hắn là một quỷ tương đối...... thù dai.”
Ý tứ chính là, hôm nay cô mà không đi, tiếp theo sẽ không sống yên ổn đâu.
Sơ Tranh nhớ ra mình đã ở chỗ nào đó đắc tội với Quỷ Vương này.
Nàng giết một con quỷ gọi là Kiều Kiều.
Bất quá chuyện cũng đều đã qua lâu như vậy rồi, giờ tên Quỷ Vương dở hơi này mới báo thù có phải là hơi...... chậm không?
Trong thời gian này hắn chỉ phái người đến mời cô có một lần, về sau không còn có tin tức nào khác.
Hắn muốn báo thùthật sao?
Sơ Tranh quyết định đi xem cái tên Quỷ Vương thù dai này xem thử.
“Tiểu mỹ nhân?” Hạ Hàn dựa vào ban công tần hai: “Em đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài một chút.” Sơ Tranh đóng cửa lại.
Hạ Hàn trừng mắt: “Em không mang anh đi sao?”
“Không mang.” Đi đánh nhau mang anh theo chơi chắc? Thêm vướng víu chắc?
Sơ Tranh cự tuyệt mang Hạ Hàn đi, lập tức cả người hắn đều không khỏe.
Hắn trực tiếp trèo qua lan can, nhảy xuống mặt đất.
Sơ Tranh: “......” Thẻ người tốt sao lại nghĩ quẩn rồi!! Tôi với anh còn chưa có xong chuyện đâu đấy?!
Sơ Tranh lắc mình tiếp được hắn, lạnh mặt nói: “Nơi này quá thấp, anh có nhảy cũng không chết.”
Hạ Hàn ôm cứng cô: “Ai nói anh muốn nhảy lầu, anh biết em sẽ đỡ được anh.”
Câu tiếp theo nghe phi thường tự tin.
Sơ Tranh nhất thời nói không ra lời.
Vẫn là nhốt chặt lại đi.
Quá phiền.
Ở ngay trước đám quỷ sai đang trợn mắt há hốc mồm, Sơ Tranhôm Hạ Hàn trở về.
Quỷ sai: “......” Hình như có chỗ nào không đúng.
Sơ Tranh ôm người trở về phòng ngủ, đặt ở trên ghế sa lon, khóa lại cửa sổ.
Hạ Hàn: “......”
Hạ Hàn giữ chặt cô: “Anh muốn cùng đi với em.”
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra: “Anh đừng thêm phiền phức cho em nữa, em không muốn phải phân tâm chiếu cố cho anh.”
Cô là bị người hẹn đi đánh nhau, không phải đi ăn cơm.
Mang cái gì mà mang!
“Em muốn đi quyết chiến?” Hạ Hàn nhớ tới lá thư lần trước: “Em không đi không được sao? Em liệu có sao không?”
“Không sao.” Sơ Tranh vò đầu tóc mềm mại của hắn: “Lần này nếu không giải quyết triệt để, lần sau sẽ còn xuất hiện, phiền.”
Hạ Hàn không tiếp tục la hét muốn đi nữa, dù sao hắn cũng tự biết trình độ của mình thế nào.
“Vậy em đi cẩn thận, anh chờ em trở lại.” Hạ Hàn ngửa mặt lên, khắp khuôn mặt là vẻ đẹp trai vô cùng nghiêm túc.
Tay Sơ Tranh đang vò đầu hắn chợt ngừng lại, thuận thế rơi xuống bên tai hắn.
Cô xoay người áp vào trên môi hắn, đầu lưỡi cạy mở răng môi.
Thật lâu sau Sơ Tranh mới buông hắn ra: “Tốt.”
Sơ Tranh bước ra ngoài.
Hạ Hàn thử kéo cửa xem sao.
Không kéo ra.
Hạ Hàn: “......”
Rất bình thường nha.
-
Mười lăm tháng bảy quỷ môn mở.
Sơ Tranh đi theo quỷ sai đến quỷ môn, lúc này cả trong lẫn ngoài quỷ môn đều là bóng dáng của quỷ.
Những quỷ này hôm nay lại không vội lên nhân gian du đãng, mà lúc này chỉ đều vây quanh trước bãi đất trống bên ngoài quỷ môn, líu ríu bàn tán không ngừng.
Trên đất trống dựng một lôi đài, bốn phía còn có quỷ canh giữ, không cho phép quỷ nào tiến tới quá gần, cứ như đang canh đất diễn vậy.
Giữa bàn dài trên đài có một nam quỷ đang ngồi, vểnh chân bắt chéo, bên cạnh còn có đám hầu nữ mặc bộ đồ thỏ đang nắn vai đấm chân cho hắn, mười phần tiêu sái.
Đây chính là Quỷ Vương Xương Thịnh.
Quỷ Vương trên nhân gian khẳng định không chỉ có một, nhưng mỗi Quỷ Vương đều sẽ có khu vực được phân chia cai quản, trong cùng một địa phương sẽ không cùng xuất hiện hai Quỷ Vương.
Những Quỷ Vương này có thể quản lý hữu hiệu không ít quỷ ở dưới, bớt cho Địa Phủ được kha khá công việc.
Bởi vậy quan hệ của Quỷ Vương và Địa Phủ cũng hơi vi diệu —— Có thể hiểu là, quan hệ có lợi đôi bên.
Xương Thịnh chính là Quỷ Vương ở đây.
Yêu thích: Nữ quỷ tuổi trẻ mỹ mạo.
Năng khiếu: Thù dai.
Xương Thịnh thảnh thơi rung chân đều đều, ánh mắt dán lên trên thân Sơ Tranh chuyển qua chuyển lại: “Chậc chậc chậc, ta còn tưởng là ngươi không dám tới chứ.”
Sơ Tranh đứng giữa bầy quỷ đang nhìn chăm chú, giẫm từng bậc thang bước lên lôi đài.
“Có gì mà không dám?” Sơ Tranh đứng vững vàng giữa lôi đài cất tiếng.
Xương Thịnh đẩy nữ quỷ trên thân ra, vỗ lên tay vịn trên ghế: “Ngươi giỏi lắm tiểu nha đầu, dám giết Kiều Kiều của ta!”
Lúc trước việc cô giết Kiều Kiều đã có không ít quỷ nhìn thấy, thành ra không tiện phản bác, Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi: “Quỷ Vương các ngươi thích đội nón xanh nhỉ?”