Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 109: Chương 109: Ác linh biến đi (6)




Editor: Dưa hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Thiếu niên bị quẳng xuống đất, mông vừa chạm đất, cảm giác đau đớn đã truyền khắp toàn thân.

Đau đau đau quá....

Thiếu niên đau đến rỗng cả não, bàn tay chống trên mặt đất lạnh băng, hắn chợt sững cả người.

Ngã... xuống dưới?

Sơ Tranh đáp xuống.

Thiếu niên ngẩng đầu, đầu tóc rối bời, chỉ còn lộ ra đôi mắt xinh đẹp.

“Không phải ảo giác?”

Sơ Tranh đưa tay sờ lên đầu hắn, mái tóc mềm mại khiến tâm tình Sơ Tranh tốt lên một chút. Nhưng thiếu niên kia lại không dễ chịu như vậy.

“Lạnh quá...” Hắn có cảm giác như có khối băng lạnh tanh đang đặt trên đầu mình.

Hiện tại hắn vừa đau lại còn vừa lạnh.

“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, tôi đắc tội gì với cô sao, mau buông tay giùm.” Thiếu niên nhẹ giọng cầu xin tha thứ.

Sơ Tranh thu tay lại: “Sao ngươi lại bị trói ở đây?”

Thiếu niên xoa xoa cánh tay cho ấm lại, phiền muội nói: “Sư phụ phạt tôi vì đã dám chạy loạn, lại còn để cho sư huynh xử lý, bọn hắn liền trói tôi lại.”

Đây không phải là Đào Không Sơn, bình thường hắn ở chỗ này thì dù có kêu rã họng cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy.

“Tiểu mỹ nhân, sao cô lại ở đây?”

“Câu này ta nên hỏi ngươi mới đúng.”

“Ta không biết.” Thiếu niên mờ mịt lắc đầu: “Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nhìn thấy cô xuất hiện, còn tưởng là ảo giác.”

Thiếu niên véo mình một cái, đau đến nhe răng há lợi: “Không phải nằm mơ thật.”

Sơ Tranh: “...”

“Hắt xì!”

Thiếu niên hắt hơi, ra sức hít hít mũi, nhưng vừa mới quay đầu lại đã bày ra bộ mặt tươi cười tiêu chuẩn: “Tiểu mỹ nhân, cô nhất định là cố tình tới cứu tôi, cô đúng là quỷ tốt mà.”

Thiếu niên vừa nói, con ngươi còn vừa phát sáng lấp lánh.

Đúng đúng đúng, ta là một người tốt.

Nhưng mà sao Vương Giả lại không có phản ứng gì cả.

Sơ Tranh: “...” Tên lừa đảoooooo.

“Hắt xì!” Thiếu niên hắt hơi một cái nữa.

“...” Sơ Tranh nhanh chóng lui sang một bân.

Thiếu niên đứng lên, ôm lấy cánh tay, khập khiễng đi vào bên trong, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Sơ Tranh: “Tiểu mỹ nhân, cô mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm đó.”

Đèn trong phòng được bật sáng, Sơ Tranh bay tới cửa nhưng lại không đi vào.

Gian phòng kia khiến cô rất không thoải mái.

Thiếu niên dường như nhớ ra gì đó, đi tới một bên xé mấy phù chú xuống.

“Được rồi.” Hắn ném mấy lá bùa vào trong ngăn kéo: “Mau vào đi.”

Bùa được kéo xuống, sự khó chịu cũng biến mất không còn gì nữa.

Sơ Tranh bay vào trong phòng.

Gian phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bàn với hai cái ghế. Bên cạnh là hai cái tủ cũ kỹ.

“Bình thường có một mình tôi ở nên cũng khá đơn giản, cô cứ tùy tiện ngồi đi.”

Câu nói đến cuối còn mang theo vài phần cô đơn.

“Quả là rất đơn giản.” Sơ Tranh đồng ý với câu nói của hắn.

Thiếu niên cười cười giống như bất đắc dĩ, cũng giống như chẳng có gì quan trọng lắm.

Trên người hắn vẫn là bộ y phục thêu Kim Long lần trước nhưng đã hơi bẩn thỉu.

Hắn lấy trong ngăn tủ ra một bộ quần áo khác cũng thêu Kim Long, quay đầu lại nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh hờ hững như không, nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có gì sao?

Thiếu niên lên tiếng: “Tiểu mỹ nhân, cô thế này là muốn nhìn tôi thay quần áo sao?”

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh bèn xoay người, sau lưng vang lên tiếng sột soạt của quần áo.

“Xong rồi.” Thanh âm trong trẻo của thiếu niên truyền đến, Sơ Tranh xoay người lại. Hắn đã vứt quần áo bẩn xuống, giang rộng tay chân: “Thoải mái hơn nhiều rồi.”

Một giây sau lại nhe răng trợn mắtôm lấy cánh tay bị đau.

Thiếu niên lục tung phòng tìm thuốc rồi tùy tiện xoa thuốc lên vết thương. Hắn đặt ghế bên cạnh Sơ Tranh rồi ngồi xuống, ghé vào trên mặt bàn nhìn cô, cằm đè lên tay áo thêu hoa văn Kim Long lại càng làm nổi bật hơn làn da trắng nõn của hắn.

“Tiểu mỹ nhân, cô là quỷ thật sao?”

“Không phải à?”

Thiếu niên thử duỗi ngón tay ra, chọc chọc vào mu bàn tay của Sơ Tranh rồi thu tay lại, gác cằm lên mu bàn tay: “Cô nhìn thấy tôi mà không có cảm xúc rung động gì sao?”

“Có gì mà rung động?”

“Là dạng...” Thiếu niên suy nghĩ một chút: “Kích động hưng phấn?”

“Không có.” Sao ta lại phải kích động với ngươi chứ, tên lừa đảo này không phải ở lâu trên núi rồi mắc bệnh hoang tưởng đấy chứ?

“Vậy sao lũ quỷ kia cứ trông thấy tôi là như trông thấy huynh đệ tỷ muội thất lạc nhiều năm, chỉ hận không thể cắn nuốt hết vào bụng.”

Sơ Tranh: “...” Ngươi hình dung cũng có chút ý tứ nha.

Cái gì mà huynh đệ tỷ muội có thể hung tàn như vậy với nhau hả.

“Chắc ngươi dễ bị bắt nạt.”

“...” Sắc mặt thiếu niên tối sầm lại, một lát sau mới thì thào một tiếng: “Chắc vậy.”

Những tên “sư huynh” kia của hắn, người kém nhất cũng có thể tiếp vài chiêu của quỷ.

Chỉ có mình hắn, ngoại trừ việc trông thấy quỷ thì chẳng có bất kì bản lĩnh nào.

“Tiểu mỹ nhân, cô thật xinh đẹp nha, trong số quỷ tôi đã thấy thì cô là đẹp nhất.”

Sơ Tranh chỉ trưng ra cái mặt lạnh lùng.

Xét việc hắn từng nói cô là người tốt mà không phải thì câu nói này cũng hơn phân nửa là giả dối.

“Rốt cuộc là sao ta lại ở đây?”

Sơ Tranh nhìn về phía thiếu niên thì thấy hắn đã gục mặt trên bàn, lăn ra ngủ.

Sơ Tranh: “...”

Ngươi học ở đâu kĩ năng một giây đã ngủ thế?

Sơ Tranh bay ra khỏi phòng, một lát sau lại quay lại nhìn, đỡ thiếu niên nằm lên giường, còn thuận tay kéo chăn đắp cho hắn.

Cô hiện tại chắc đang ở Đào Không Sơn.

—— Ngoại thành thị trấn Đông Phúc.

Cho dù có cách thị trấn Đông Phúc không xa nhưng cô cũng không thể khi không tự nhiên xuất hiện trên núi a!

Sơ Tranh bay về thị trấn Đông Phúc ngay trong đêm, trên đường còn gặp gỡ một lũ quỷ thiểu năng làm trì hoãn thời gian của cô. Thành ra lúc tìm được Mộ Dung Dật với Đường Y Nguyệt cũng đã là buổi sáng hôm sau.

Cô còn chưa kịp làm gì, chớp mắt một cái đã lại thấy mình đang ở trong gian phòng cũ kỹ kia.

Sơ Tranh: “...”

Tại sao lại thế!!! Là vì sao lại thế!!!!!

Sơ Tranh tức giận hung hăng đạp vào bàn một cái.

Cái bàn không chịu nổi một đạp của cô liền chia năm xẻ bảy vỡ trên mặt đất, kết thúc một đời phục vụ tận tụy của nó.

Sơ Tranh: “...”

Mới đạp nhẹ một cái mà đã gãy rồi? Đây chắc chắn là đồ giả! Không liên quan gì đến ta!

Sơ Tranh vội vàng thu chân lại, tránh ra thật xa, bày ra vẻ mặt việc này chẳng quan hệ gì đến mình.

“Nước...”

Thiếu niên trên giường nói mớ thành tiếng.

Sơ Tranh bay qua thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên đang chôn trong chăn, chỉ lộ ra một bên sườn mặt.

Mặt hắn ửng đỏ, bởi vì mồ hôi đầm đìa mà tóc ẩm ướt dính bệt vào trán.

“Nước...”

Sơ Tranh nhìn quanh căn phòng, chỗ nào có nước đâu?

Ánh mắt cô lơ đãng rơi vào chậu gỗ khắc hoa bên cạnh cửa...

【Chị gái nhỏ, chị làm ơn có lương tâm chút đi.】Vương Giả sụp đổ.

“Ta không phải người, lương tâm moi đâu ra?”

【...】Chị giá nhỏ thật sự thật sự rất rất tốt. Vương Giả tự tẩy não cho mình. 【Chị gái nhỏ, chị đi ra ngoài, rẽ trái men theo đường nhỏ sẽ thấy một dòng suối có nước sạch.】

Sắc mặt Sơ Tranh lạnh băng nhìn vào hư không: “Mi bảo ta thân là một con quỷ, mà giờ lại đi chạy loạn trong môn phái chuyên đi bắt quỷ à?”

【... Chị gái nhỏ, chị cũng đâu có sợ họ.】Thanh âm Vương Giả còn sợ sệt hơn.

“Nước... Ta muốn uống nước...” Giọng nói thiếu niên hơi khàn, hắn khó chịu kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt ửng đỏ.

Sơ Tranh bực bội liếc hắn một cái rồi rời khỏi phòng.

Lúc cô lấy nước trở về thì đã thấy bên cạnh giường hắn có một nam quỷ đang hung ác nhìn chằm chằm vào hắn.

Sơ Tranh đứng ở cửa bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi đang làm gì thế.”

Nam quỷ giật mình, nhưng chỉ một giây sau, móng tay hắn đã vươn dài, hướng về cổ thiếu niên mà bóp.

Ngay thời điểm tay nam quỷ sắp chạm vào người thiếu niên thì có một luồng hơi lạnh vươn tới, một giây sau, toàn bộ thân mình của con quỷ đã bị ném bay ra ngoài, nện vào ngăn tủ.

Cơ thể của hắn xuyên qua ngăn tủ, lăn xuống mặt đất.

Con ngươi của hắn hung ác dữ tợn, tràn đầy lệ khí.

“Mụ già thối, ít xen vào việc của người khác đi!”

Sơ Tranh đi lên, một cước giẫm lên ngực con quỷ, nam quỷ gắng phản kháng hai lần nhưng đều bị Sơ Tranh ấn xuống, cô xoay người bình tĩnh hỏi: “Nếu xen thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.