Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong làng hết thảy có hơn trăm hộ gia đình.
Thôn dân ở đây, đều thích dùng hàng rào tre làm tường vây ngăn cách viện tử, đa số là loại cao cỡ nữa người, cao cỡ một người cũng có.
Lớn lớn bé bé, một trăm hộ gia đình, toàn bộ cái thôn này cũng không nhỏ.
Sơ Tranh đi xuyên qua thôn, có người nhìn thấy cô, dồn dập đóng cửa lại, giống như cô là virus gì đáng sợ lắm vậy.
Thổ phỉ đã quen thuộc với cảnh tượng như thế, dù sao khi bọn họ xuất hiện, thì chính là như vậy.
Nhưng mà...
Bọn họ nhìn Sơ Tranh đi ở phía trước, không bị ảnh hưởng chút nào.
Chẳng lẽ cố chủ cũng xuất thân từ thổ phỉ?
Không nên a!
Bọn họ đã từng điều tra rồi.
Người này chính là người bình thường trong thôn, không biết sao đột nhiên lại có tiền...
“Cho ngươi ăn vụng này, lão nương cho ngươi ăn vụng này!!”
Tiếng mắng chửi bén nhọn từ trong viện tử phía trước truyền đến, Sơ Tranh nhìn sang bên kia, lúc này sắc trời lờ mờ, chỉ mơ hồ nhìn thấy trong viện có bóng người.
Gia đình này là hộ gia đình ở tận cuối cùng trong thôn, bình thường trừ lên núi, thì có rất ít thôn dân đi qua bên này.
“Ngươi còn tránh, ngươi tới đây cho ta!”
“Làm việc thì không chịu làm, còn dám ăn vụng!!”
Sơ Tranh đến gần, đứng ngoài hàng rào tre cao cỡ nửa người, nhìn vào bên trong.
Một phụ nhân cầm gậy, liên tục đánh về phía góc khuất. Có đồ vật chặn tầm mắt, Sơ Tranh cũng không nhìn thấy hoàn cảnh bên kia.
Sơ Tranh bảo thổ phỉ đi gõ cửa.
Thổ phỉ gật đầu, đi qua, một cước đá văng cửa, bảo trì đặc điểm của thổ phỉ.
Sơ Tranh: “...”
Cửa viện đột nhiên bị người đá văng, thanh âm bên trong ngừng lại.
Sau đó là tiếng mắng chửi của phụ nhân, bén nhọn rống về phía cổng: “Ai vậy!!”
Thổ phỉ theo bản năng hô: “Cướp...”
Sơ Tranh một tay kéo thổ phỉ ra, chữ “của” của thổ phỉ kẹt lại trong cổ họng.
Thổ phỉ: “...”
Phụ nhân cũng đi tới cửa, nương theo ánh trăng nhìn người bên ngoài.
“Ta còn tưởng là ai, Giang Sơ Tranh, ngươi đến đây làm gì?”
Bây giờ ở trong thôn, không ai không biết cô, đều nói cô và mấy nam nhân ở chung trong một cái viện tử, ai biết làm ra hoạt động gì.
Dương Thúy Thúy trước kia xem cô như hạ nhân mà sai sử, bây giờ cũng không dám to mồm lớn tiếng với cô.
“Tìm người.”
“Tìm người?” Phụ nhân nhướng mày, giọng điệu rất bất thiện: “Tìm người thì đến chỗ ta làm gì, chỗ ta không có người ngươi muốn tìm. Ngươi thiếu nam nhân thì về chỗ của ngươi mà tìm, đừng chạy đến chỗ ta, thật không biết liêm sỉ!!”
Phụ nhân hùng hùng hổ hổ đuổi Sơ Tranh đi, cũng muốn đóng cửa lại.
Sơ Tranh giơ tay chặn cửa, giọng điệu bình tĩnh: “Có hay không, tìm mới biết được.”
“Đây là nhà ta, ngươi dựa vào cái gì...”
Thổ phỉ đẩy phụ nhân sang bên cạnh, Sơ Tranh đi vào bên trong.
Phụ nhân lớn giọng gào lên: “Đại Ngưu, cha Đại Ngưu, các ngươi mau ra đây mà xem!!”
Căn phòng bên trái bị người kéo ra, hai nam nhân đi ra, ngăn cản đường đi của Sơ Tranh.
“Chuyện gì xảy ra?”
Phụ nhân có chỗ dựa, lập tức nói: “Con nha đầu chết tiệt này nói muốn tới nhà chúng ta tìm người, không nói lời nào liền vào trong.”
“Nha đầu Sơ Tranh, có phải ngươi quá không lễ phép rồi không?” Cha Đại Ngưu lập tức trầm mặt xuống: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là trưởng bối của ngươi.”
Nguyên chủ xác thực cũng phải gọi bọn họ một tiếng thúc thúc thẩm thẩm.
Nhưng Sơ Tranh cảm thấy không có quan hệ gì với mình.
Cô cũng không phải Giang Sơ Tranh.
Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: “Ta tìm người.”
Cha Đại Ngưu: “Tìm ai?”
Sơ Tranh: “Thu Nhai.”
Cha Đại Ngưu lắc đầu: “Chúng ta không biết người này, ở đây cũng không có người ngươi muốn tìm.”
“A...”
Sơ Tranh nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, cô nhìn về nơi vừa rồi phụ nhân đứng.
Bên kia lộ ra một góc vải áo, còn có một cái chân.
Cha Đại Ngưu thấy Sơ Tranh nhìn sang bên kia, lập tức đổi sắc mặt, nhanh chóng ngăn trở ánh mắt Sơ Tranh.
“Đó là ai?”
“Đó là... bà con xa của ta, vừa đến chưa được mấy ngày.” Rõ ràng cha Đại Ngưu có chút hoảng hốt.
“Phải không.”
Sơ Tranh đi qua bên kia, cha Đại Ngưu kéo Đại Ngưu, ngăn cô lại: “Nha đầu Sơ Tranh, ngươi...”
Thổ phỉ một trái một phải kéo bọn họ ra, thuận tiện ngăn phụ nhân lại.
Bên trong góc là một cục đen sì cuộn tròn, tay ôm đầu gối, mặt chôn ở bên trong đầu gối, đang run lẩy bẩy.
Đây là thẻ người tốt?
【 Đúng vậy, thẻ người tốt, của cô. 】
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhịn một chút.
Thẻ người tốt.
Của ta.
Bình tĩnh.
Sơ Tranh tới gần hơn một chút, người đang cuộn mình trong góc dường như phát giác được, càng ôm mình chặt hơn.
“Đừng đánh ta... đừng đánh ta...”
Rõ ràng là thanh âm của nam tử trưởng thành, nhưng lại tràn ngập ủy khuất và hoảng sợ, giống như đứa bé làm sai chuyện.
Đáy lòng Sơ Tranh có chút dự cảm không tốt.
“Ta không đánh ngươi.”
“Đừng đánh ta... Ta không ăn vụng, đừng đánh ta...” Hắn giống như không nghe thấy lời Sơ Tranh nói, chỉ hung hăng lặp lại mấy câu đơn giản này.
“Ta nói không đánh ngươi.”
Lần này hình như hắn nghe thấy được, không run lợi hại như trước nữa.
Hắn thận trọng nâng khuôn mặt đang chôn ở trong đầu gối lên.
Tia sáng lờ mờ phác họa ra hình dáng gương mặt hắn, mơ hồ mông lung.
Nhưng cặp mắt kia, phá lệ sáng ngời.
Tựa như đứa trẻ mới sinh, chưa bị thế tục xâm nhiễm.
“Không... Không đánh ta sao?” Hắn hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Sơ Tranh im ắng thở ra một hơi.
Xong.
Thẻ người tốt lần này là tên ngốc.
“Ta không đánh ngươi.” Sơ Tranh vươn tay về phía hắn.
Hắn nhìn Sơ Tranh, lại nhìn tay Sơ Tranh.
Một giây sau, đem mặt chôn về trong đầu gối, rầu rĩ yếu ớt nói: “Ngươi gạt ta.”
Sơ Tranh: “...”
Ta gạt ngươi cái gì!
Ngươi có cái gì để ta gạt hả!!
Sơ Tranh phun tào dưới đáy lòng xong, trầm mặc một hồi.
Trước tiên phải lừa gạt về mới được.
Đồ đần tương đối dễ lừa gạt...
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, giọng điệu hạ thấp xuống mấy phần: “Không đánh ngươi, đi theo ta có được không?”
Hắn lại từ từ ngẩng đầu: “Ngươi... Thật sự... Không đánh ta?”
“Ừ, ta cam đoan.”
Hắn chần chờ hồi lâu, cẩn thận vươn tay, mắt thấy sắp đặt vào trong lòng bàn tay Sơ Tranh, hắn lại bỗng nhiên rụt về.
Sơ Tranh dùng một tay kéo hắn lại.
Dường như hắn bị chấn kinh không nhỏ, muốn tránh khỏi Sơ Tranh, cả người đều co lại trong góc.
Sơ Tranh kéo hắn ôm vào ngực: “Ngoan, đừng sợ.”
Hắn dựa vào bả vai Sơ Tranh, giãy dụa một hồi, dần dần an tĩnh lại.
“Chúng ta rời khỏi nơi này.” Sơ Tranh nói khẽ.
“Sẽ không còn ai đánh ta nữa sao?” Thanh âm của hắn tràn đầy sợ hãi và thấp thỏm, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.
“Sẽ không.”
“...”
Thật lâu sau, hắn gật đầu thật khẽ.
...
Sơ Tranh đỡ hắn đứng lên, nam nhân cao hơn cô một chút, nhưng lúc này dựa vào cô, thân thể hơi cong lại, giống như một con chó lớn.
Cả nhà Đại Ngưu bị thổ phỉ ấn xuống đất.
Có lẽ là đã bị giáo huấn một lần, lúc này chỉ hoảng sợ nhìn Sơ Tranh, không dám mắng nữa.
Sơ Tranh đỡ nam nhân đi qua: “Đây quả thật là bà con xa của các ngươi?”
“Đúng... đúng thế......” Cha Đại Ngưu kiên trì.
“Các ngươi đánh hắn.” Giọng điệu Sơ Tranh băng lãnh: “Đây là đãi ngộ đối với bà con xa?”
“Không... Không phải, đầu óc hắn không được nhanh nhạy, chúng ta không còn cách nào...”
“Y phục trên người hắn mặc dù lam lũ, nhưng chất liệu may thành, không phải chất liệu mà gia đình bình thường có thể dùng được.”
Cha Đại Ngưu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Là... là..., khi hắn đến đã như vậy, gia cảnh sa sút... Đúng, gia cảnh sa sút, tới nhờ vả chúng ta, chúng ta cũng vì tốt bụng nên mới thu lưu hắn.”