Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh rút tay áo ra, kéo tay hắn, dẫn hắn ra ngoài.
Lương Hán bưng đồ ăn nóng buổi tối mua từ trên trấn về lên.
Lương Hán vừa liếc mắt liền thấy Thu Nhai.
Không có cách nào, người này quá đẹp.
Vừa rồi bẩn thỉu y như một tên ăn mày, ai ngờ tắm rửa sạch sẽ xong lại đẹp mắt như vậy.
Hắn càng thêm hiếu kì dò xét, người này là ai vậy?
Sơ Tranh tiểu thư cướp ở đâu về...
Có lẽ là ánh mắt Lương Hán quá rõ ràng, Thu Nhai trốn ra phía sau lưng Sơ Tranh, một bộ dáng bị chấn kinh.
Khóe miệng Lương Hán nhịn không được kéo ra.
Một đại nam nhân như ngươi, trốn sau lưng nữ nhân là thế nào hả!!
“Người ta bảo ngươi đánh, đánh chưa?” Sơ Tranh hỏi Lương Hán.
“Sơ Tranh tiểu thư, ngài không nói rõ là đánh ai.” Lương Hán vội vàng thu tầm mắt lại.
“Hộ ở tận trong cùng của thôn.”
“Ta lập tức đi ngay.”
Lương Hán rời đi, Thu Nhai mới lộ ra nửa cái đầu, hắn ngửi được mùi thơm của đồ ăn, nuốt một ngụm nước bọt, lại không dám động.
Sơ Tranh để hắn ngồi xuống: “Ăn đi.”
Hắn nhìn Sơ Tranh.
Lại nhìn đồ ăn trên bàn.
Chần chờ một hồi lâu, lúc này mới động.
Sơ Tranh ngăn hắn lại, dưới ánh mắt kinh hoảng của Thu Nhai, chậm rãi nhắc nhở: “Không thể dùng tay.”
Thu Nhai nhìn đôi đũa đưa tới trước mắt mình, có chút vụng về tiếp được.
Ở cái nơi hắn thường xuyên bị đánh ấy, hắn chính là dùng tay, vì sao ở đây không thể dùng tay?
Thu Nhai có chút không hiểu.
Nhưng hắn không dám hỏi.
Hắn sợ Sơ Tranh không cho phép hắn ăn.
Dường như Thu Nhai không biết dùng như thế nào, có chút ủy khuất nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh làm mẫu cho hắn xem.
Thu Nhai vẫn không biết.
Sơ Tranh thở dài, cầm đũa đút cho hắn ăn.
Thu Nhai ngồi giống như bé ngoan, Sơ Tranh đút một miếng hắn liền ăn một miếng, nhưng rõ ràng hắn rất đói, ăn ngấu ăn nghiến rồi nuốt ngay, Sơ Tranh đút chậm, hắn liền trông mong nhìn.
“Bọn họ không cho ngươi ăn cơm?”
“Không... Không cho.” Thu Nhai lắc đầu: “Rất dữ, bọn họ đều đánh ta, còn nhéo ta.”
“Đều đánh ngươi?” Sơ Tranh thấy Thu Nhai gật đầu, ánh mắt hơi đóng băng, giọng nói cũng thấp hơn mấy phần: “Đánh ngươi chỗ nào?”
Thu Nhai chỉ vào mấy vị trí.
Đều là nơi vết thương nghiêm trọng nhất.
“Ngươi ở đó bao lâu?”
Thu Nhai nghi hoặc, không quá hiểu được vấn đề của Sơ Tranh.
“Ngươi bị bọn họ đánh bao lâu?”
“Không... Không nhớ rõ.” Hắn vừa mở mắt ra thì đã trông thấy bọn họ.
Hắn chỉ nhớ rõ bọn họ rất đáng sợ.
Không cho hắn ăn, còn bắt hắn làm việc.
Không làm xong sẽ bị đánh.
Hắn rất khó chịu...
Dường như Thu Nhai nghĩ đến cảnh tượng bản thân mình bị đánh, thân thể cũng nhịn không được phát run, Sơ Tranh trấn an vỗ vỗ lưng hắn, Thu Nhai tìm được một chút cảm giác an toàn, liền nhích lại gần Sơ Tranh.
Sơ Tranh liền kéo người vào trong ngực, ôm hắn đút.
Thu Nhai càng không có tự giác gì, trực tiếp làm ổ trong ngực cô, hấp thu cảm giác an toàn mà cô mang đến cho mình.
Thu Nhai không nặng chút nào, trên người cũng toàn là xương với xương.
Phải bồi bổ cho hắn nhiều nhiều vào mới được.
...
Thu Nhai cơm nước xong xuôi, Lương Hán dẫn theo hai tiểu đệ trở về.
“Sơ Tranh tiểu thư...”
Lương Hán đi tới, sắc mặt hơi trầm xuống.
Sơ Tranh lau miệng cho Thu Nhai: “Chuyện gì.”
“Ngài có thể qua đây chút được không?”
“Tự trở về phòng đi.” Sơ Tranh chỉ vào gian phòng vừa rồi.
Thu Nhai do dự đứng dậy, cẩn thận đi từng bước vào.
Lương Hán thấy Thu Nhai đi vào, lúc này mới nói: “Cái kia... Bọn họ ra tay hơi nặng, người... chết rồi.”
Hai thổ phỉ cúi đầu đứng ở phía sau.
Ai mà biết bọn họ lại không chịu được đánh như thế chứ.
“Xử lý sạch sẽ.”
Thẻ người tốt bị bọn họ đánh thành thế kia, xử lý cũng tốt.
Lương Hán: “...”
Ngươi là thôn cô thật sao?!!
“Đi điều tra thân phận của hắn một chút, hắn tên Thu Nhai.” Sơ Tranh phân phó Lương Hán: “Nếu có phiền toái gì, trực tiếp giải quyết hết.”
Lương Hán: “...”
Chúng ta chỉ là thổ phỉ!
Loại chuyện như điều tra tin tức này không phù hợp với chúng ta! Thật đấy!!
Trực tiếp giải quyết hết là giải quyết cái gì mới được chứ?!
“Mặt khác đi mời một đầu bếp về đây.” Sơ Tranh đặt bạc xuống, trong ánh mắt phát điên của Lương Hán, vào phòng.
Thu Nhai cuộn tròn ngủ trên giường.
Sơ Tranh đi qua nhét hắn vào trong chăn, Thu Nhai bừng tỉnh, sợ hãi nhìn cô.
“Không sao, ngủ đi.”
Thu Nhai nhìn chằm chằm cô hồi lâu, tựa hồ đang xác định xem có nguy hiểm hay không, một hồi lâu mới chậm rãi nhắm mắt lại.
...
Hôm sau.
Sơ Tranh vừa mở mắt ra, liền đối diện với một đôi mắt trong suốt như trẻ sơ sinh.
Thu Nhai đứng ở bên giường cô, không nhúc nhích, tựa như pho tượng.
Sơ Tranh: “...” Dọa, dọa ta sợ nhảy dựng!
Sơ Tranh tỉnh cả ngủ, nhìn ra bên ngoài một chút, sắc trời vừa mời hừng sáng.
Sớm như vậy, thẻ người tốt làm trò gì đây?!
“Sao thế?”
“Làm việc.” Thu Nhai nhỏ giọng nói.
“Không cần làm việc.” Sơ Tranh đứng dậy: “Trở về ngủ đi.”
“Không làm việc sẽ không có cơm ăn.” Thu Nhai ủy khuất, nhưng ngữ khí kiên định: “Ta sẽ siêng năng làm việc.”
Bây giờ Sơ Tranh có một ý nghĩ táo bạo là muốn quất xác.
Sơ Tranh nhẫn nại tính tình: “Ở chỗ ta, ngươi không cần làm việc, ta sẽ chăm sóc ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn.” Thay ta dùng tiền là được.
Thu Nhai cái hiểu cái không: “Có thật không?”
Không làm việc cũng có thể có cơm ăn sao?!
“Ừ.” Sơ Tranh bảo hắn trở về: “Đi ngủ đi, lát nữa ta gọi ngươi dậy ăn cơm.”
Thu Nhai không yên tâm lắm, nhưng hắn lại không dám cãi lời Sơ Tranh, sợ bị đánh, chỉ có thể đi từng bước nhỏ về bên giường.
Hắn cũng không ngủ được, tội nghiệp ngồi ở đó. Phảng phất như đang lo lắng, mình không làm việc, sẽ có cơm hay không ăn.
Một đại nam nhân làm ra vẻ mặt như thế, vốn nên có chút quỷ dị không hài hòa.
Nhưng gương mặt kia của Thu Nhai, hắn làm ra, chỉ còn lại ủy khuất, làm cho người ta nhịn không được mà đau lòng vì hắn.
Sơ Tranh bị hắn nhìn đến không ngủ được, xoay người.
“Tới đây.”
Thu Nhai lập tức chạy tới, nhu thuận yên tĩnh nhìn cô.
Sơ Tranh ra hiệu hắn ngồi xuống bên cạnh, Thu Nhai làm theo, hai tay trùng điệp đặt trước người, tận lực bảo đảm mình rất ngoan.
Sơ Tranh giơ tay sờ sờ đầu hắn: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Hắn lắc đầu.
“Sao thế?”
Ánh mắt Thu Nhai nhanh chóng liếc cô một cái, cánh môi đỏ khẽ mở, thanh âm nhỏ bé: “Trong mộng bọn họ cũng đánh ta, bọn họ đuổi theo ta... Ta không chạy nổi, bọn họ liền đánh ta, đau lắm.”
Thu Nhai càng nói càng sợ hãi, hai tay ôm mình, thân thể cũng bắt đầu phát run.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh quyết định đi quất xác.
Dọa thẻ người tốt của ta thành thế này đây!!
Chó chết!
Sơ Tranh ôm eo hắn, để hắn dựa vào mình, nghiêm túc lại thật lòng hứa hẹn: “Đừng sợ, về sau ta bảo vệ ngươi.”
Cơ thể Thu Nhai hơi căng thẳng: “Ngươi... Ngươi sẽ không đánh ta sao?”
“Sẽ không.”
“Vậy ngươi sẽ cho ta ăn cơm sao?”
“Sẽ.”
“Ta không làm việc... Cũng có cơm ăn sao?” Trong giọng nói của Thu Nhai tràn đầy cẩn thận, như sợ mình nói sai, thì sẽ không có cơm ăn vậy.
“Ừ.”
Thu Nhai ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ngươi thật tốt, tốt hơn bọn họ nhiều.”
Sơ Tranh: “...”
Không đánh ngươi, cho ngươi cơm ăn, là tốt đúng không?!
Sơ Tranh nghĩ đến Thu Nhai hiện tại là tên đần, lúc này mới không so đo với hắn.