Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phía trước chính là nhà Giang Đại Sinh.
Quan binh tiến vào, Dương Thúy Thúy liền lớn giọng gào lên, tựa như sợ người khác không nghe được.
Trước đó trị ‘căn’ cho Giang Lương Nghiệp, lương thực trong nhà, cơ bản đều đổi hết rồi.
Hiện tại phải giao lương, làm gì còn mà giao.
Dương Thúy Thúy một khóc hai nháo, Giang Đại Sinh ngẫu nhiên hát đệm hai câu, không nhìn thấy Giang Ngọc Ngọc, có lẽ là sợ những quan binh này, trốn ở trong phòng.
Gặp phải loại đàn bà đanh đá này, bọn quan binh đau đầu cực kì.
“Đừng càn quấy, nhanh chóng nộp ra đây!!”
Dương Thúy Thúy ngồi dưới đất khóc: “Quan gia, không phải ta không nộp! Là nhà chúng ta thật sự không có.”
Không biết Dương Thúy Thúy làm sao lại nhìn đến Sơ Tranh đứng ở phía sau, giơ tay chỉ vào cô: “Quan gia, chính là nàng, nàng hại nhà ta đoạn tử tuyệt tôn, chúng ta vì chữa bệnh cho con trai, lương thực cũng đã tiêu hết, đều là nàng!!”
Bọn quan binh nhìn về phía “nhà giàu” Sơ Tranh: “...”
Quan gia dẫn đầu tằng hắng một cái: “Nàng không phải cháu gái nhà ngươi sao?”
“Đúng vậy, quan gia ngươi không biết đâu, tâm tư nàng độc ác cỡ nào.” Dương Thúy Thúy tiếp lời nói ngay, triệt để đem hành vi của Sơ Tranh, đổi trắng thay đen, lại thêm mắm thêm muối nói lại một phen.
Bọn quan binh nghe xong, nửa người dưới cũng nhịn không được mát lạnh.
Tiểu nương tử này hung ác như thế sao?
“Việc này có thể báo quan, sao các ngươi không báo quan?” Nếu thật sự giống như Dương Thúy Thúy nói, cô chém mệnh căn tử của người ta, sau khi báo quan, cho dù không bị bắt giam, thì cũng bị ăn gậy.
“...”
“Bà ta không dám.” Sơ Tranh dựa vào hàng rào tre cao cỡ nửa người: “Con của bà ta đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng ta.”
Nếu thật sự đi báo quan, còn chưa biết là ai bị ăn gậy đâu.
“...”
“Phi! Tiểu hồ ly tinh nói hươu nói vượn, quan gia các ngươi đừng tin nàng, nàng chính là cái đồ không biết xấu hổ %#% a MP;! @ * $...”
Dương Thúy Thúy mắng cực kỳ khó nghe.
Sơ • tiểu hồ ly tinh • Tranh mặt không cảm xúc nghe.
Bọn quan binh không thể nào tin được Dương Thúy Thúy, ngược lại càng tin nhà giàu Sơ Tranh hơn.
Chờ Dương Thúy Thúy mắng mệt mỏi, Sơ Tranh chậm rãi lên tiếng: “Bọn họ giấu lương thực ở dưới lu nước trong phòng bếp.”
Dương Thúy Thúy trừng lớn mắt, ngay cả Giang Đại Sinh cũng dùng ánh mắt phẫn nộ trừng cô.
Sơ Tranh lãnh đạm nhìn lại.
Không phải nói ta độc ác sao? Cũng đã bị mắng, có thế nào cũng phải ác độc một chút, không thể bị người mắng ác độc không công được, rất thua thiệt.
Quan binh lập tức vào phòng bếp lục soát.
Dương Thúy Thúy hoảng sợ ngăn cản: “Đừng mà, quan gia, đây là số lương thực để sống qua mùa đông của nhà chúng ta!”
“Quan gia, xin ngài thương xót, đây quả thật là số lương thực để chúng ta sống sót.” Giang Đại Sinh cũng đi theo ngăn cản.
Nhưng hai người đều không ngăn được, lương thực bị tìm ra.
Sắc mặt Dương Thúy Thúy xám trắng, ngã xuống đất.
Cho lúc trước chữa bệnh cho Giang Lương Nghiệp, xác thực đã đổi không ít ra ngoài.
Nhưng bọn họ còn trồng trọt trên đất đai của nhà nguyên chủ, lương thực dư vẫn có.
Hiện tại mới thật sự không còn nữa.
Thế này bảo một nhà bọn họ phải sống thế nào!!
Mắt thấy quan binh lấy lương thực liền muốn đi, Dương Thúy Thúy đột nhiên đứng lên: “Quan gia, các ngươi còn chưa thu lương của nàng đâu?!”
“Người ta đã sớm nộp.”
“Làm sao có thể, nàng cũng không có lương thực.” Dương Thúy Thúy không tin.
“...”
Đúng là người ta không có lương thực, nhưng người ta có tiền.
Tiền có thể mua được lương thực.
“Nàng lấy cái gì mà nộp!” Dương Thúy Thúy dây dưa không bỏ.
“Người ta nộp bạc.” Quan binh nói.
“Bạc?” Dương Thúy Thúy sửng sốt một chút, một giây sau lại bén nhọn gào thét: “Nàng lấy đâu ra bạc, nàng làm sao có thể có bạc, không có khả năng.”
“Thấy không.” Quan binh lấy bạc ra lắc một chút: “Ai quan tâm nàng lấy đâu ra bạc, có là được, ngươi có bạc, chúng ta cũng có thể không thu lương thực của ngươi.”
Dương Thúy Thúy đột nhiên quay lại: “Nhiều bạc như vậy, vì sao các ngươi còn thu lương thực của chúng ta, chúng ta là người một nhà!!”
Dừng như quan binh cũng bị sự không biết xấu hổ của Dương Thúy Thúy làm chấn kinh.
Vừa rồi còn hỏi bọn họ sao lại không thu lương thực của Sơ Tranh.
Sao bây giờ lại nói là người một nhà rồi?
“Người ta nói, chỉ nộp cho một mình nàng, có quan hệ gì với các ngươi.” Tính khí của quan binh cũng không tốt, trực tiếp rút đao: “Đừng cản trở, còn tiếp tục nháo, đừng trách chúng ta đánh ngươi!”
Dương Thúy Thúy bị đao trên người quan binh dọa sợ.
Quan binh dẫn người rời đi.
…
Dương Thúy Thúy trong cơn giận dữ, xông ra khỏi cửa viện, đối đầu với Sơ Tranh, ánh mắt oán độc sắc bén như dao rơi vào trên người Sơ Tranh: “Ngươi lấy đâu ra bạc? Có phải ngươi trộm lương thực trong nhà chúng ta đi bán không?”
Đây là chuyện duy nhất mà Dương Thúy Thúy có thể nghĩ đến.
Bằng không thì cô lấy đâu ra bạc?
“Lương thực nhà ngươi làm bằng vàng?” Có thể bán ra nhiều bạc như thế chắc.
“Nếu không phải ngươi trộm lương thực của nhà ta, thì ngươi lấy đâu ra bạc?”
“Ai trộm lương thực nhà ngươi, đừng nói lung tung.” Sơ Tranh ngừng một chút, giữa lông mày đều là lãnh ý: “Lại nói trong số lương thực của ngươi, cũng có một số là thu được từ trong đất của nhà ta.”
“Đánh rắm! Những thứ kia đều do chúng ta tân tân khổ khổ trồng ra, đó là của chúng ta, có quan hệ gì với ngươi!”
“Ồ, đất là của ta, lương thực thu được cũng là của ta.” Sơ Tranh tiếp lời theo mụ ta.
Không qua mấy câu, Dương Thúy Thúy liền bị Sơ Tranh xoay vòng đến choáng váng.
Dương Thúy Thúy từ bỏ chuyện này, quyết định bắt bẻ chuyện khác: “Ngươi lại còn nói với những người kia nơi giấu lương thực, ngươi muốn hại chết chúng ta đúng không? Ngươi có bạc còn không giúp chúng ta nộp, sao lại nuôi một bạch nhãn lang như ngươi chứ!!”
Sơ Tranh hơi suy tư, không phản bác mụ ta, ngược lại hỏi: “Ngươi có thể làm gì ta?” Đánh ta à! Ngươi đánh không lại ta!!
Dương Thúy Thúy: “...”
Dương Thúy Thúy chỉ cảm thấy một cơn lửa giận bay thẳng lên trán: “Ta đánh chết ngươi!”
Dương Thúy Thúy giương nanh múa vuốt liền nhào lên.
Dương Thúy Thúy làm việc nhà nông, tuy có sức lực, nhưng lại cậy mạnh. Sơ Tranh không dùng công phu gì, đã có thể đạp mụ ta xuống đất.
Sơ Tranh vỗ vỗ tay, dữ dằn cảnh cáo bọn họ.
“Ta khuyên các ngươi về sau nên an phận chút, đừng trêu chọc đến ta.”
Sơ Tranh khí định thần nhàn trở về viện tử.
Dương Thúy Thúy bị ánh mắt sau cùng của Sơ Tranh hù đến, ngồi dưới đất, tứ chi phát lạnh, phảng phất như có sự sợ hãi khi sắp tử vong bao phủ lên đỉnh đầu, nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần.
“Giang Đại Sinh, ngươi chết rồi à?!”
Dương Thúy Thúy gào thét.
Giang Đại Sinh nhanh chóng đi sang đỡ mụ ta dậy.
“Ngươi có nghe không, trên người nàng có bạc, từ đâu tới!? A? Tại sao nàng có thể có bạc!”
Giang Đại Sinh chần chờ một chút: “Có phải là Trương viên ngoại cho không? Gần đây nàng đều không muốn chạy...”
Trương viên ngoại... tựa hồ có thể nghĩ thông suốt được, chỉ là tiện nha đầu này, lúc nào lại có liên hệ với Trương viên ngoại?
Trước đó còn muốn chết muốn sống, hiện tại còn không phải vội vàng tiến lên à.
Đồ đê tiện!
Nghĩ đến thời gian hứa hẹn với Trương viên ngoại sắp đến, Dương Thúy Thúy liền nhịn xuống cỗ lửa giận kia.
Chỉ cần Trương viên ngoại đưa người đến đón, bọn họ cũng có thể có được một khoản tiền.
Đến lúc đó thì sợ gì không có lương thực?
Nghĩ tới đây, đáy lòng Dương Thúy Thúy lại là một trận lửa nóng.
“Nha đầu chết tiệt kia chờ đó cho ta! Ôi, đau chết lão nương, Giang Đại Sinh, ngươi là phế vật sao? Nhìn nàng đánh ta, con trai bị nàng hại thành như thế, ngươi cũng không rên một tiếng!” Dương Thúy Thúy đem lửa giận phát trên người Giang Đại Sinh.
“Lương Nghiệp xông vào...”
“Giang gia nhà ngươi đều đoạn tử tuyệt tôn!! Đứa con đáng thương của ta...”
“...”