Translator: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng bao của Sơ Tranh ra, đặt đồ xuống.
“Người đi rồi?”
“Đi rồi.” Nhân viên phục vụ nói.
Sơ Tranh đưa tiền mặt cho cô ta: “Chuyện ngày hôm nay, không ai biết cả.”
Nhân viên phục vụ cất kĩ tiền đi: “Tôi không biết gì hết.”
Nhân viện phục vụ rất thức thời đẩy cửa đi ra, Sơ Tranh mở điện thoại, nhìn nội dung bên trong.
Chắc cha ruột sẽ bị tức chết.
Sơ Tranh suy nghĩ, không gửi luôn đồ cho ông Trì, nghe đối thoại của bọn họ, rõ ràng còn có mục đích khác.
Chuyện như thế này đương nhiên một lần ấn chết luôn thì tốt.
Tro tàn lại cháy rất phiền.
Đã nói làm rơi tương đối tốt, không còn phiền phức gì nữa.
Sao Vương bát đản cứ phải rắc rối hoá mọi chuyện lên nhỉ!
Sơ Tranh đứng dậy rời khỏi phòng bao, vừa đi đến chỗ giữa hai phòng bao, cánh cửa trước mặt liền mở ra.
“An Tịch, cậu cân nhắc thêm đi.”
“Xin lỗi, không cần cân nhắc, tôi từ chối.”
“An Tịch, sao cậu không nghĩ lại xem tình huống bây giờ của cậu thế nào.” Người kia nói lời thấm thía: “Bây giờ còn ai giúp được cậu? Dù tác phẩm có tốt nhưng không ai xuất bản cho cậu, thì ai có thể nhìn thấy được? Bây giờ đãi ngộ tôi cho cậu đã là tốt nhất rồi, An Tịch à, cậu không nên chọn tới chọn lui nữa, bây giờ cậu có sự lựa chọn nữa sao?”
Thân thể An Tịch căng ra: “Tôi tình nguyện không xuất bản...”
“Sao lại không xuất bản.”
Thanh âm mát lạnh của cô gái truyền từ bên cạnh tới.
An Tịch sững sờ.
Sơ Tranh: “Tôi giúp anh xuất bản, cần bao nhiêu tiền?”
Ngữ khí tuỳ ý kia, giống như chỉ là chuyện nhỏ đơn giản như ăn cơm uống nước vậy thôi.
An Tịch nhìn thấy Sơ Tranh, đáy lòng hơi bối rối.
Nhưng hắn đang bối rối về cái gì, bản thân An Tịch cũng không biết.
Người đàn ông đứng trong phòng bao cũng sững sờ, thấy là một cô gái nhỏ tuổi, lập tức cười lạnh: “Cô cho rằng mình là ai, nói xuất bản là xuất bản? Có tiền cũng vô dụng.”
Sơ Tranh đón lấy ánh mắt người đàn ông, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Đây là vấn đề tôi cần cân nhắc.”
Người đàn ông giễu cợt, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Cô bé, cô là fan hâm mộ của hắn à?”
Ai là fan?
Nói hươu nói vượn!
“Không phải”
“Không phải thì cô ra mặt thay hắn làm gì, nhà cô có mỏ à?” Người đàn ông vẻ mặt trào phúng: “Cô bé, đây không phải việc cô quản được, mau về nhà tìm cha cô đi.”
An Tịch đeo khẩu trang lên, không muốn tiếp tục nói chuyện, kéo Sơ Tranh đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Đi cái gì mà đi!
Ta còn chưa nói xong đâu!
An Tịch kéo Sơ Tranh đi rất nhanh, người kia nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.
Rời khỏi quán cà phê, An Tịch buông Sơ Tranh ra.
“Anh rất thiếu tiền?”
An Tịch lắc đầu: “Không phải, tôi không sao, cảm ơn cô.”
Hắn cúi đầu bước về phía trước, không muốn nói nhiều về việc đó, cũng không có ý định giao lưu thêm với Sơ Tranh, chỉ nói một tiếng rồi bước nhanh đi mất.
Sơ Tranh:“...”
Sơ Tranh quay lại quán cà phê, người đàn ông kia vẫn đang gọi điện thoại.
Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy gì mà không biết tốt xấu.
Người đàn ông cúp điện thoại, đi xuống tầng dưới.
Sơ Tranh đứng ngay trên bậc thang, hai người chính diện đụng mặt nhau.
“Cô bé, còn có việc gì?”
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn người không thoải mái cho lắm, bước mấy bước lên lầu: “Có danh thiếp không?
Người đàn ông: “???”
Người đàn ông xém chút cho là mình nghe nhầm.
Cô chạy tới hỏi danh thiếp của mình?
Có lẽ là bị hành động của Sơ Tranh làm cho mơ hồ, người đàn ông thật sự lấy một tấm danh thiếp đưa cho Sơ Tranh, Sơ Tranh cầm lấy danh thiếp rồi đi mất.
Người đàn ông: “???”
-
[ Tam Dã: Ông chủ, ông có biết người nào giỏi điều tra không? ]
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa gửi tin nhắn cho ông chủ.
Không biết ông chủ quán bar đang làm gì, nửa ngày sau cũng không thấy trả lời.
Tay Sơ Tranh kẹp tấm danh thiếp ngắm nghía, nhà xuất bản Hương Duyệt... Sơ Tranh dùng di động tìm kiếm sách của An Tịch, bắt đầu từ quyển đầu tiên của hắn, đều là do nhà xuất bản này biên tập.
Nhưng tình hình trước đó cho thấy, dường như đàm phán không thành công.
[ Tửu Tửu Linh: Làm gì? Cô muốn điều tra ai vậy? ]
[ Tửu Tửu Linh: Chúng ta bây giờ đều là công dân tốt lễ phép nói chuyện văn minh, tôi đề nghị cô có việc thì báo cảnh sát. ]
[ Tam Dã:... ]
Người đàn ông trung niên ngoài miệng thì nói hiểu lễ phép văn minh, nhưng rất nhanh lại gửi cho Sơ Tranh một tấm danh thiếp.
Sơ Tranh thêm bạn người kia, nói rõ ý đồ của mình, đối phương hỏi ai đề cử cho cô.
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, quay về nhắn cho ông chủ quán bar.
[ Tam Dã: Ông chủ, tên ông là gì? ]
[ Tửu Tửu Linh: Con bé không có lương tâm này, ngay cả ông chủ nhà cô tên là gì cũng không biết, nếu mà cô gặp phải người xấu, thì sớm xong đời rồi! ]
[ Tửu Tửu Linh: Phí Tu. ]
Nói cảm ơn quá tầm thường, cho nên Sơ Tranh chuyển một khoản tiền cho ông chủ quán bar.
[ Tửu Tửu Linh:... ]
Đối phương nghe nói là Phí Tu giới thiệu, cũng không hỏi lại, bảo cô đưa cho hắn thông tin cơ bản của người muốn điều tra.
Hiệu suất của đối phương rất cao, ban đêm Sơ Tranh đã nhận được một phần tư liệu cơ bản.
Đầu tiên Sơ Tranh xem phần của Vạn Doanh.
Người đàn ông có quan hệ với Vạn Doanh tên là La Hưng, hai người là bạn thời cấp ba.
La Hưng không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp 3, gặp được thời cơ tốt, kiếm được tiền mở công ty, đáng tiếc kinh doanh không tốt, phải đóng cửa.
Bây giờ La Hưng không có công việc đứng đắn, bình thường làm việc vặt kiếm chút tiền.
Thông tin hữu dụng không nhiều lắm, Sơ Tranh xem đại khái một lần, sau đó mở một văn kiện khác ra.
Cái này liên quan đến An Tịch.
Khoảng thời gian trước không hiểu sao An Tịch lại trở mặt với nhà xuất bản, lúc ban đầu còn có nhiều nhà xuất bản tìm đến hắn, nhưng chỉ qua một thời gian ngắn, những nhà xuất bản này lại không có động tĩnh gì nữa.
Bây giờ nếu như An Tịch không lựa chọn Hương Duyệt, thì có khả năng cao hắn sẽ thật sự không ra sách được.
Đáng thương nha.
-
An Tịch đau đầu không ngủ được, ra khỏi phòng tự rót cho mình ly nước.
An Tịch không buồn ngủ chút nào, cũng không muốn làm gì, cầm điện thoại ra ban công đứng, ánh trăng rất sáng, An Tịch chụp một tấm ảnh, không viết thêm gì, chỉ một dấu chấm tròn rồi đăng lên.
[ Tửu Tửu Linh: Còn chưa ngủ? ]
[ Tịch: Không ngủ được. ]
[ Tửu Tửu Linh: Đến đây uống rượu không? ]
[ Tịch: Không đi, đau đầu. ]
[ Tửu Tửu Linh: Cháu lại đau đầu? Bệnh này không đi bệnh viện khám xem sao? ]
[ Tịch: Bệnh cũ, không sao, đã uống thuốc rồi. ]
Tửu Tửu Linh lấy ngữ khí như căn dặn con trai, căn dặn hắn hồi lâu, bảo hắn nhanh chóng nghỉ ngơi đi.
An Tịch đáp một tiếng, tắt điện thoại di động, ghé vào ban công, không buồn ngủ chút nào.
Bây giờ hắn rất tỉnh táo.
Ong ong ong ——
Điện thoại của An Tịch đột nhiên rung lên, hắn tưởng là ông chủ quán bar, kết quả cầm lên mới phát hiện không phải.
Hồi lâu sau đầu ngón tay An Tịch mới ấn xuống, xẹt qua nút màu xanh: “Alo.”
“Xuống lầu.”
Lời nói truyền đến từ đầu kia điện thoại ngắn gọn cực kì, An Tịch còn chưa nói gì, đối phương đã cúp điện thoại.
An Tịch trầm mặc nhìn điện thoại, đến tận khi điện thoại tự động tắt máy.
Hắn ghé vào lan can, nhìn xuống phía dưới.
Chỗ hắn đứng vừa vặn nhìn thấy tầng dưới của toà nhà, mơ hồ trông thấy phía dưới có người đứng đấy.
An Tịch: “...”
An Tịch vào nhà, mặc áo khoác vào, ra ngoài đi xuống lầu.
An Tịch mở cửa toà nhà, liền nhìn thấy cô gái đứng trong bóng đêm, xách theo một cái túi nhựa, tư thế tùy ý tản mạn đứng ở đằng kia.
An Tịch đi qua: “Có chuyện gì không?”
Sơ Tranh đưa cái túi qua, hỏi một cách nghiêm túc: “Không có việc gì thì không thể gọi anh sao?”
An Tịch: “...”
Không có việc gì thì gọi hắn làm gì?