Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1582: Chương 1582: Anti-fan vô địch (15)




Editor: Yuuri: Yuuri_Yy

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phí Tu mở ra hình thức con mình là nhất, lấy tốc độ tay nhanh nhất của một người đàn ông trung niên mà viết vù vù lấp đầy màn hình điện thoại.

[ Tửu Tửu Linh: Cháu muốn gặp ai thế? ]

Khen con xong, Phí Tu mới phản ứng được.

Trước kia mặc quần áo hắn cũng không hỏi ý kiến ông, hôm nay sao lại tới hỏi ông nên mặc gì...

[ Tửu Tửu Linh: Không phải cháu gặp bạn gái chứ? ]

[ An Tịch: Không phải. ]

[ Tửu Tửu Linh: Vậy cháu mặc gì cũng được mà, cũng không phải gặp bạn gái, mặc đẹp như thế làm gì. ]

[ An Tịch:... ]

Đúng vậy.

Cũng không phải gặp bạn gái, xoắn xuýt như vậy làm gì.

Tại sao hắn lại để ý chuyện mặc gì?

Phí Tu ở bên kia suy nghĩ một lúc, có lẽ vẫn lo lắng cho con trai nhà mình, lại gửi tin nhắn hỏi.

[ Tửu Tửu Linh: Gặp nam hay nữ vậy? ]

[ An Tịch: Nữ. ]

[ Tửu Tửu Linh:... ]

Có biến!

[ Tửu Tửu Linh: Nếu là nữ, cháu mặc tùy ý chút là được rồi, đừng mặc nghiêm túc như vậy, nhanh chóng phát triển một chút đi!! ]

[ An Tịch:... ]

Phát triển cái gì?

An Tịch nhìn quần áo được lấy ra, cuối cùng chọn lấy một bộ khá thoải mái để thay, chờ hắn chỉnh lý xong, thì cũng đã gần đến thời gian hẹn.

An Tịch hẹn gặp Sơ Tranh ở bên ngoài tiểu khu.

Hắn vừa xuống lầu, liền đụng phải người tới tìm mẹ An - Hồ Mai —— vợ của tên đàn ông bao nuôi mẹ An.

“Ranh con, cuối cùng cũng để tao bắt được mày.”

Cuối cùng Hồ Mai cũng nhìn thấy người, sao có thể bỏ qua cho An Tịch, trực tiếp chạy tới ngăn hắn lại.

Ánh mắt An Tịch lóe lên sự phiền chán: “Bà muốn tìm bà ấy thì đi báo cảnh sát, tôi không biết bà ấy ở đâu.”

Âm thanh của Hồ mai bén nhọn: “Mày là con của nó, sao mày có thể không biết?”

An Tịch nhíu mày: “Tôi không biết.”

Hắn nói xong cũng muốn đi, Hồ Mai nắm lấy tay hắn lôi trở lại.

“Mày cho rằng tao sẽ tin mày? Mày và mẹ mày đều không phải thứ gì tốt...”

Hồ Mai mắng rất khó nghe.

An Tịch bị Hồ Mai bắt lấy, cũng không giãy dụa, trầm mặc nghe.

Những lời này, khi hắn còn nhỏ đã được nghe người ta mắng nhiều rồi.

Mẹ An lại khịt mũi coi thường đối với mấy thứ này, không cảm thấy xấu hổ một chút nào, bị người ta phát hiện thì lập tức mang hắn chuyển đến nơi khác, sau đó vòng đi vòng lại...

-

Sơ Tranh đá mấy viên đá vụn quen đường, nhìn thời gian, đã hơn mười phút trôi qua, sao An Tịch còn chưa ra?

Sơ Tranh đi vào tiểu khu tìm người, kết quả gõ cửa nửa ngày cũng không ai trả lời.

Thẻ người tốt sẽ không cho ta leo cây chứ!

Sơ Tranh tỉnh táo lấy điện thoại di động ra, gọi cho An Tịch, tận đến khi tự động cúp máy cũng không ai nhận.

Sơ Tranh: “...”

Không phải thẻ người tốt bị bắt cóc rồi đấy chứ!

“Vừa rồi những người kia làm gì thế? Hung thần ác sát, quá dọa người rồi?”

“Bà có nghe thấy bọn họ nói gì không? Hình như nam sinh kia là con riêng...”

“Ôi, không phải đâu, tôi thấy cậu bé kia lớn lên đẹp như vậy, so với minh tinh còn đẹp hơn.”

“Không phải vừa rồi người đàn bà kia có nói đấy à, mẹ của cậu kia ôm tiền chạy rồi?”

Mấy người phụ nữ đi qua bên cạnh Sơ Tranh, thảo luận hết sức kích động.

Sơ Tranh ngăn một người lại, rất lễ phép: “Xin hỏi, mọi người thấy nam sinh kia ở đâu không?”

“Hình như là đi về phía bên kia.” Người kia cũng rất nhiệt tình, chỉ phương hướng cho Sơ Tranh.

“Cảm ơn.”

“Không có gì không có gì... À, cô bé, cô là gì của cậu ấy vậy?” Người kia nhiệt tình lại bắt đầu bát quái.

“Chủ nợ.” Sơ Tranh nói bậy một câu.

“...”

Mấy người nhất thời im bặt, vội vàng rời đi.

Sơ Tranh nhấn màn hình điện thoại di động, vừa đi về hướng vừa rồi người kia chỉ, vừa gọi điện thoại.

Vòng qua tòa nhà, tiếng ồn phía trước nhỏ lại, Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại kêu.

Cô lần theo âm thanh, tìm tới người ngồi ở phía sau bồn hoa.

Nam sinh một thân trang phục bình thường sáng màu, nhưng mà lúc này nhìn qua hơi nhăn nhúm, giống như vừa đánh nhau với ai đó một trận.

“An tiên sinh, anh đến muộn.”

An Tịch nghe thấy âm thanh, chậm chạp ngẩng đầu, trong con ngươi màu hổ phách có chút trống vắng.

Sơ Tranh liếc thấy hai vết thương trên mặt hắn, ánh mắt Sơ Tranh ngưng lại, lãnh ý lan tràn: “Mặt anh bị làm sao thế?”

Mặt?

An Tịch giơ tay sờ, lúc này mới có cảm giác đau.

“Thật xin lỗi, tôi quên thời gian đã hẹn, có phải cô chờ tôi rất lâu không...” An Tịch đột nhiên đứng lên, nhanh chóng giải thích.

Sơ Tranh ấn hắn xuống, ngữ điệu lạnh như kết băng: “Mặt anh bị làm sao?”

An Tịch lắc đầu: “Không sao, bị mèo cào...”

Sơ Tranh cúi người xích lại gần.

Hô hấp của An Tịch bỗng nhiên trì trệ, cô áp sát quá gần, có thể cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở trên người cô.

Cả người An Tịch đều khẩn trương lên, thân thể cứng lại ở đó, không dám nhúc nhích.

“Mèo mà có thể làm ra vết thương như thế này?” Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Mèo gì?” Lừa gạt quỷ à! Đây rõ ràng chính là người cào!

An Tịch thì thầm một tiếng: “Mèo hoang...”

“Ồ.” Sơ Tranh cũng không có ý tứ muốn truy vấn, đứng thẳng người: “Tôi dẫn anh đi tiêm vắc xin phòng dại.”

“Hả?”

Sơ Tranh kéo hắn đứng lên, An Tịch bị dắt đi một khoảng cách, lúc này mới phản ứng được.

“Tôi không sao, chỉ là rách da.”

“Từng nghe qua uốn ván chưa?”

“...”

Đâu đến mức nghiêm trọng như vậy.

Sơ Tranh đương nhiên không thật sự dẫn hắn đi tiêm vắc xin phòng dại, chỉ là dẫn hắn đến một phòng khám gần đó để xử lý khử trùng.

“Nhà hàng tôi đặt đã quá hạn...” An Tịch cúi đầu nhìn tin nhắn, một lát sau áy náy nói với Sơ Tranh: “Thật xin lỗi, hôm nay làm lỡ thời gian của cô rồi.”

Nhà hàng kia chỉ giữ lại cho nửa tiếng, bây giờ đã quá hạn.

Hơn nữa vị trí tương đối khó đặt...

Hắn cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ biến thành như vậy.

An Tịch còn đang cố gắng nghĩ xem làm sao để bù đắp, Sơ Tranh bên kia vẫy tay gọi một chiếc xe, cô mở cửa xe, ra hiệu An Tịch lên xe.

An Tịch: “...”

“Lên xe.” Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm.

An Tịch thở ra một hơi, ngồi lên xe.

-

“Trì tiểu thư.”

Quản lý ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt tươi cười đón họ.

An Tịch nhìn hoàn cảnh xung quanh, thần sắc có chút cứng ngắc.

Hắn đúng là kiếm được chút tiền, nhưng hắn rất ít đi ra ngoài, tràng diện hoành tráng như vậy, nói thật... An Tịch chưa từng thấy qua.

“Vị này chính là An tiên sinh?”

An Tịch cứng ngắc gật đầu.

Quản lý cười dùng tay làm dấu mời: “An tiên sinh, mời vào bên trong.”

Nhà hàng vàng son lộng lẫy, tráng lệ giống như cung điện. Ở giữa nhà hàng là một cây dương cầm, lúc bọn họ tiến vào, có người bắt đầu tấu đàn, âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi thoải mái.

Trên mặt bàn bày biện bộ đồ ăn tinh xảo, ở giữa đặt hoa tươi, hoa ở mỗi một bàn cũng không giống nhau.

Đáng tiếc hoàn cảnh như vậy, cũng không có người dùng cơm.

Toàn bộ phòng ăn, chỉ có hắn và Sơ Tranh.

Quản lý dẫn bọn họ đến vị trí, bàn ăn cũng không phải loại bàn lớn đến dọa người, muốn nói chuyện cũng phải rống lên như trên TV.

Trên bàn ăn bố trí linh lan.

“Có thể bắt đầu chưa?” Quản lý chờ bọn họ ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi thăm.

“Được rồi.”

Quản lý gật đầu, bắt đầu mang thức ăn lên cho bọn họ.

An Tịch nhìn xung quanh: “Sao nơi này không có ai?”

“Bao hết rồi.” Như vậy phá sản tương đối nhanh.

An Tịch: “...”

*

An Tịch: Ta muốn bãi công, ta mới là nam chính!

【 Vé tháng vé tháng vé tháng vé tháng!! 】

【 Ném vé tháng đi các Tiểu Khả Ái!!! 】

【 Xông lên!!! 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.