Edit: Sa Nhi
=============
“Sao lúc trước anh lại từ chối em?”
Đại lão biểu thị bị từ chối rất mất mặt, nhất định phải cho cô một lời giải thích.
“Anh cảm thấy mấy chuyện này nhất định phải có nghi thức nào đó.” An Tịch nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, nên là do anh thổ lộ với em mới đúng.”
Lần nào Sơ Tranh cũng bất thình lình tung cục thính như vậy, An Tịch sao có thể đáp ứng qua loa cho được.
Chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn không thể tùy tiện qua loa.
“Anh có thể hỏi em một chuyện được không?” An Tịch nói chuyện vẫn có chút dè dặt, giống như sợ sẽ chọc giận Sơ Tranh.
“Cứ hỏi.”
“Vì sao em…. Lại mắng anh trên mạng?”
Bàn tay đang cắt bò bít tết của Sơ Tranh khựng lại, dao trượt một phát cắt xuống mặt đĩa, phát ra tiếng vang rất ghê tai.
Cô nói đó không phải là cô thì hắn có tin không?
Sơ Tranh cẩn thận phân tích lại hành vi của nguyên chủ, cô cảm thấy, có lẽ là nguyên chủ thích An Tịch.
Dù sao, nếu thật sự là anti-fan, thì sao phải mua nhiều sách của An Tịch đến thế làm gì, còn cẩn thận cất giữ mấy tờ poster về sách nữa…
Tóm lại, đống đồ trong phòng nguyên chủ có rất nhiều thứ đều liên quan đến An Tịch.
Nhưng chuyện này lại chẳng liên quan gì đến cô, cô vô tội!
“Trước kia không hiểu chuyện.” Người không hiểu chuyện là nguyên chủ thì có! Sơ Tranh nghiêm túc nói: “Không phải giờ em không còn làm nữa sao?”
An Tịch lại hỏi: “Trước kia em có quen biết anh không?”
“Có quan trọng không?”
An Tịch suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Cho dù trước đây cô có quen biết với hắn, thì hắn và cô cũng chẳng có gút mắc gì với nhau.
“Nếu đã không quan trọng thì anh hỏi làm gì.” Sơ Tranh nghiêm mặt, đổi đĩa bò bít tết vừa cắt xong cho hắn, hung dữ nói: “Ăn đi, đừng nói nữa.” Chưa từng nghe câu ‘Ăn không nói ngủ không kêu’ sao.
An Tịch: “.....”
Hắn có thể tự cắt mà!
Cô không thấy mình không có hình tượng của con gái chút nào sao!!
An Tịch cũng không tiện đổi trở lại, đành phải cầm dĩa ăn hết chỗ bít tết đã được Sơ Tranh cắt gọn.
Chờ hắn ăn được mấy miếng, lại phát hiện miếng ở chính giữa được cắt thành hình trái tim.
Nhịp tim của An Tịch không tự chủ được mà tăng tốc.
Muốn chết mất.
Sao cô có thể như vậy chứ!
-
Phòng ăn đã được An Tịch bao hết, cho nên toàn bộ thời gian ăn cơm đều chỉ có hai người bọn họ.
Chờ ăn cơm xong, An Tịch nhận lấy bó hoa do quản lý đưa tới, vẫn là một chùm linh lan.
An Tịch đưa hoa cho Sơ Tranh: “Mong về sau được em chiếu cố nhiều hơn”.
“Ừ.”
Giọng điệu Sơ Tranh vẫn chỉ lãnh đạm như thế, chẳng hề có nửa điểm nhiệt tình như mới bắt đầu yêu đương.
Cũng may An Tịch cũng đã quen rồi.
Sơ Tranh ôm hoa đi ra khỏi nhà hàng, An Tịch nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có biết ngôn ngữ của hoa linh lan là gì không?”
“Hạnh phúc trở về.”
An Tịch không khỏi sửng sốt, rồi lại mỉm cười, hóa ra cô có biết.
Cho nên lần trước là cô cố ý tặng hắn sao?
Ngón tay An Tịch khẽ nhúc nhích, đan vào giữa những ngón tay của Sơ Tranh, mười ngón đan xen, hắn hơi cúi xuống, khẽ khàng nói bên tai cô: “Em đến rồi.”
“Ừ, em đã đến rồi.”
-
Sau khi xác nhận quan hệ với An Tịch, Sơ Tranh đã có thể quang minh chính đại ở trong nhà hắn —— vuốt chó.
Phí Tu thường xuyên gọi điện tới hỏi thăm con trai chó của mình thế nào rồi, An Tịch cũng rất kiên nhẫn trả lời, còn cho Phí Tu xem Tiểu Hồng Hoa.
Hôm nay Phí Tu lại gọi tới, An Tịch đang tắm, Sơ Tranh cũng lười để ý.
Nhưng Phí Tu cứ gọi mãi không thôi…….
Sơ Tranh dứt khoát chuyển về chế độ yên lặng cho điện thoại An Tịch.
Chờ An Tịch đi ra, Sơ Tranh nói cho hắn biết có Phí Tu gọi điện tới.
An Tịch vừa lau tóc vừa nhấn mở điện thoại gọi lại cho Phí Tu.
“Chú Phí.”
“Tiểu Hồng Hoa nhà tôi hôm nay sao rồi?” Giọng nói của Phí Tu truyền tới: “Mau cho chú xem chút nào.”
An Tịch đành phải chĩa ống kính sang phía Tiểu Hồng Hoa: “Khỏe lắm, chứ cứ yên tâm.”
Có lẽ Tiểu Hồng Hoa cũng nghe thấy giọng của Phí Tu, vội tung tăng hung phấn chạy đến trước ống kính.
Phí Tu cách một màn hình chơi đùa với Tiểu Hồng Hoa một hồi lâu.
Sơ Tranh đi vòng sang bên, lấy khăn mặt trong tay An Tịch đi, giúp hắn lau tóc.
An Tịch quay đầu liếc nhìn cô, chàng trai vừa tắm gội xong, làn da còn như ngâm theo hơi nước, trên gương mặt thanh tuyển lúc này là ý cười dịu dàng, nhìn sao cũng thấy đẹp.
“An Tịch, chú mày phải giúp chú chăm sóc em nó cho tốt đấy.”
“Vâng.” An Tịch vừa nói chuyện, vừa chuyển ra camera trước.
“Cháu sẽ……”
Bộp ——
Điện thoại bên phía Phí Tu chao đảo một cái, giống như vừa bị rơi điện thoại…..
Màn hình nhanh chóng tắt ngấm, một giây sau điện thoại bị người nhặt lên, khuôn mặt Phí Tu lại xuất hiện lần nữa.
“Người phí sau cháu là ai!” Trên mặt Phí Tu tràn ngập vẻ khiếp sợ không thể tin nổi.
Sao ông lại nhìn thấy nhân viên tiền nhiệm của ông đang lau tóc cho thằng cu nhà ông thế?
“Sơ Tranh….” An Tịch cũng không định giấu diếm: “Cháu và cô ấy đang qua lại với nhau.”
Bộp ——
Lần này điện thoại đã hoàn toàn đen ngòm.
Đại khái là Phí Tu đã đánh rơi hỏng cả điện thoại.
An Tịch nhìn cuộc video call lại đột nhiên bị cúp máy, vô tội chớp chớp mắt.
Một phút sau, không biết Phí Tu lấy đâu ra điện thoại khác, lại gọi tới cho An Tịch.
An Tịch còn chưa kịp lên tiếng, Phí Tu ở bên kia đã gào lên: “Chú mày và con bé là thế nào? Sao lại đang yêu đương hả?”
Phí Tu đã từng gặp qua vô số người, con nhóc kia đâu phải là người mà An Tịch có thể khống chế!
An Tịch bình tĩnh chờ Phí Tu gào xong, cầm điện thoại đến gần hơn: “Chính là…… cứ ở bên nhau như vậy thôi.”
“Như vậy là như thế nào hả?”
Phí Tu hận không thể chui luôn từ trong điện thoại ra.
An Tịch không tiện nói kĩ càng với Phí Tu, chỉ có thể tường thuật lại tóm tắt một chút.
Phí Tu yêu cầu được nói chuyện riêng với An Tịch, Sơ Tranh lại kéo hắn: “Sấy tóc cho khô đi đã.”
Phí Tu: “.....”
Thế là Phí Tu ngồi ở bên kia nghe tiếng máy sấy tóc đến 5 phút đồng hồ.
An Tịch đi vào thư phòng, hắn đóng cửa lại: “Chú Phí.”
Phí Tu: “Lần trước mày với với chú đã có người trong lòng, chính là con bé sao?”
“Vâng.”
Phí Tu: “.....”
Chắc Phí Tu đang nghĩ lại chuyện tốt bản thân từng làm, không khỏi im lặng cảm thán một lúc.
“An Tịch, nhà con bé chắc là rất giàu có, cháu muốn ở bên nó thì phải nghĩ cho kỹ…..”
An Tịch cúi đầu, nhìn đống đồ trang trí trên mặt bàn: “Cháu không nghĩ tới tiền của cô ấy.”
“Không phải chuyện này.” Phí Tu nói: “Cháu cũng biết thời nay rồi đấy, giờ vẫn còn rất nhiều người quan trọng mấy chuyện môn đăng hộ đối.”
Mặc dù Phí Tu không nói rõ, nhưng An Tịch cũng có thể hiểu được.
Mẹ hắn thì là người như vậy, bản thân hắn mặc dù cũng có chút tiền, nhưng ở cái thành phố này cũng chẳng tính là gì.
Còn cô thì sao?
Có thể ở trong khu nhà xa hoa cao cấp, giá khởi điểm đã là cả ngàn vạn, trước đó, cô tùy tiện phát tiền trên mạng cũng đã đến mấy ngàn vạn…..
Thân phận địa vị của bọn họ không tương đồng.
An Tịch im lặng, ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
Giây lát sau, An Tịch lên tiếng: “Chú Phí, cháu biết rồi.”
“Được, cháu biết là được rồi.” Phí Tu cũng không nhiều lời, An Tịch cũng đã là người trưởng thành, tự phải biết mình đang làm gì.
Phí Tu lại căn dặn An Tịch thêm mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại.
An Tịch vẫn đứng đó một lúc, hắn quay người đi ra ngoài, ánh mắt chợt liếc đến ảnh chụp tốt nghiệp treo trên tường, ánh mắt của hắn thoáng dừng lại, giây lát sau lại mềm xuống.
Bất kể thế nào, hắn cũng muốn ở bên cô.
Nếu như cô không cần hắn…….
An Tịch không nghĩ nữa, thu liễm lại biểu tình, mở cửa thư phòng đi ra ngoài.
Trong phòng khách vốn luôn quạnh quẽ, lúc này lại vang lên tiếng cười đùa của gameshow trên TV, trên ghế sofa là người mà hắn thích.
An Tịch đi tới, kéo Tiểu Hồng Hoa từ trong lòng Sơ Tranh ra: “Ôm anh.”
Sơ Tranh: “.....” Tiểu Hồng Hoa của cô!! Ai thèm ôm anh chứ!
Anh mau xê ra!
Tiểu Hồng Hoa: “Gâu!”