Edit: Sa Nhi
============
Trong xe chìm vào yên tĩnh, sắc mặt ông Trì đã tái xanh nhìn vào đống đồ vật trong tay.
Bênchút bất nh trong có chứng cứ Vạn Doanh và La Hưng gặp mặt, thậm chí là cả một vài ảnh chụp cùng video khá nhạy cảm.
Ông Trì rất muốn tự thuyết phục bản thân đây đều là do Sơ Tranh làm giả, nhưng nhiều như vậy…. Còn có cả video, đây sao có thể làm giả được?
Sơ Tranh lại lấy ra một tập văn kiện khác, thả vào trong tay ông Trì: “Giám định ADN.”
Tay ông Trì không tự chủ được run lên.
Phần văn kiện trước mặt này cứ như dòng nước lũ mãnh liệt ập tới, nhất thời ông Trì không dám mở ra xem tiếp.
Thật lâu sau, ông Trì hít sâu một hơi, mở văn kiện ra.
Đống thuật ngữ phía trên xem hơi khó hiểu, ông Trì lật thẳng đến cuối cùng.
Kết quả giám định ADN — — không phải quan hệ huyết thống.
Đó lại không phải là con của ông ta…
Vạn Doanh không chỉ cắm sừng ông ta, mà ngay cả con cũng không phải của ông ta luôn!
“Nếu Trì tiên sinh nghi ngờ tập văn kiện này thì có thể tự đi thử lại.” Sơ Tranh nói: “Ở đây còn có một bản ghi âm, Trì tiên sinh nghe thử xem.”
— — Khá chắc chắn là Trì Sơ Tranh đã chết rồi, vốn còn định tìm cơ hội ra tay, không ngờ tự nó bị tai nạn đúng lúc thế, đây cũng là ông trời giúp chúng ta.
—— Anh Hưng, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?
—— Con của chúng ta hiện tại là người thừa kế duy nhất của Trì gia, chỉ cần về sau lại chờ cho lão Trì kia lại gặp tai nạn nữa thôi.
—— Vậy phải đến đợi bao lâu?
—— Thấy cái này không? Mỗi ngày em cứ thả vào cho lão ta uống một chút, đến lúc đó sẽ thần không biết quỷ không hay...
—— Anh Hưng, đây là cái gì vậy? Sẽ không phạm pháp đấy chứ?
—— Yên tâm, thứ này không thể tra ra được.
—— Thật sao?
—— Đương nhiên là thật rồi, em còn không tin anh à? Anh còn có thể hại em sao, chúng ta đều đang trên một con thuyền rồi.
Theo như đoạn đối thoại trong ghi âm, sắc mặt ông Trì từ xanh chuyển sang đen, trong mắt mơ hồ có lửa giận thiêu đốt.
Sơ Tranh đã đưa đồ vật đến, nhiệm vụ hoàn thành, cô đẩy cửa xe ra bước xuống: "Trì tiên sinh, hẹn gặp lại."
Bởi vì ông Trì vẫn không cho ai lên xe, nên bên ngoài còn khá nhiều người đang đứng đấy.
Sơ Tranh vừa xuống xe là đã đối mặt với những người này, đám người đối diện đều lần lượt hoảng sợ.
Đây... Đây không phải là Thiên Kim của Trì tổng sao?
Không phải cô đã chết rồi sao?!!
Ma!
Sơ Tranh chậm rãi đảo mắt nhìn bọn họ, đeo khẩu trang lên, lên một chiếc Ferrari đang đỗ bên cạnh, dưới ánh nhìn kinh hoàng lẫn chăm chú của mọi người, nghênh ngang rời đi.
Ma... Biết lái xe!
“Có phải tôi vừa gặp ảo giác không?”
“Tôi… Tôi cũng nhìn thấy….”
“Trì tổng… Trì tổng còn ở trong xe…… Mau xem thử xem.”
"Trì tổng..."
Mọi người cùng nhau ùa về phía chiếc xe, ông Trì vẫn êm đẹp ngồi bên trong, sắc mặt âm u, nhưng nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì.
Có người đánh bạo hỏi: "Vừa rồi, kia..."
Mặt mày ông Trì kìm chế bình tĩnh như trước khi mưa bão ập tới, trầm giọng nói: "Lên xe."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau một hồi, nhanh chóng lên xe.
-
Vạn Doanh xách túi vừa mua bước vào cửa, bảo mẫu đang dỗ dành vì thằng bé khóc, Vạn Doanh nhìn thằng bé một cái, chỉ thấy bực bội: “Sao nó cứ khóc mãi thế?”
Bảo mẫu cũng thấy bất đắc dĩ: “Phu nhân, tôi cũng không biết nữa, hay bà thử bế cậu xem?”
“Ôm cái gì mà ôm, quần áo tôi vừa mới mua đấy, người nó thì toàn mùi sữa.” Vạn Doanh ghét bỏ.
Bảo mẫu: "....."
Lúc ông Trì không có ở nhà là Vạn Doanh sẽ thế này, bảo mẫu thấy mãi cũng thành quen.
Vạn Doanh vừa định lên tầng, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, bà ta lập tức thả đồ trong tay xuống, đi tới ôm thằng bé: “Xách đồ lên trên cho tôi đi.”
Bảo mẫu: "....."
Vì Vạn Doanh cho riêng bảo mẫu một khoản tiền, bảo mẫu cũng rất thức thời không nói gì, lẳng lặng xách đồ lên tầng.
Vạn Doanh ôm thằng bé đi ra gần cửa: “Ông xã, anh về rồi à.”
Sắc mặt ông Trì có hơi âm trầm: “Ừ.”
Ông Trì đi thẳng vào trong, không hề nhìn Vạn Doanh và đứa bé.
Nếu là trước kia, khi ông Trì trở về chắc chắn sẽ tìm thằng bé nhìn ngay lập tức, Vạn Doanh cũng không khỏi thấy kỳ lạ.
“Ông xã à, anh sao thế.”
Sao thế à...
Ông Trì cố đè lửa giận xuống, trầm giọng nói: "Chuyện làm ăn thôi."
Vạn Doanh khẽ thở phào: "Rất phiền phức sao?"
Ông Trì: "Ừ."
Bây giờ ông Trì nhìn thấy Vạn Doanh là cứ như có thể nhớ tới những "Chứng cứ" kia, chỉ hận không thể bóp chết con ả này.
Ông ta cho bà ta ăn ngon uống sướng, tiền tiêu thoải mái, thế mà ả lại đi ngoại tình cắm sừng mình.
Có điều ông Trì vẫn nhịn được lửa giận xuống, lấy lý do vì công việc có điểm khúc mắc mà đi thẳng vào thư phòng.
Vạn Doanh cũng không nghĩ nhiều, chờ ông Trì vừa đi, đã giao thằng bé cho bảo mẫu, cũng xách theo túi trở về phòng.
Chỉ còn lại thằng bé khóc lóc không ngừng cùng vị bảo mẫu bất đắc dĩ.
Đến hôm sau, nhìn ông Trì đã như bình thường không còn gì khác thường cả, đối xử với Vạn Doanh cùng thằng bé như cũ, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong đáy mắt ông ta như ánh lên tia nhìn sắc lạnh.
Ông Trì giảm bớt số lần về nhà, nếu Vạn Doanh có muốn lừa ông ta ăn thứ gì đó, thì nhất định phải tìm được thời cơ trong những lần ông ta về nhà.
“Chồng à, em thấy gần đây anh bận rộn quá, đây là canh gà đặc biệt hầm cho anh đấy, anh uống chút đi.”
Vạn Doanh đưa canh gà đến tận thư phòng của ông Trì.
“Cứ để đó đi, lát nữa anh uống, em cứ ra ngoài trước đi.”
Vạn Doanh hơi chần chừ: “Vậy anh nhất định phải uống đấy, thấy anh gần đây có vẻ mệt mỏi quá, em cũng đau lòng lắm.”
Đáy lòng ông Trì thì thầm cười lạnh, trên mặt lại chẳng biểu hiện gì cả, chỉ gật đầu như bình thường: “Ừ, em cứ ra đi, anh còn phải làm mấy việc nữa.”
Vạn Doanh nở nụ cười, rời khỏi thư phòng.
Chờ Vạn Doanh vừa đi, ông Trì lập tức lấy đồ rót một phần ba số canh vào, chỗ còn lại thì đổ vào chậu hoa bên cạnh.
Ông Trì mang canh gà đi kiểm tra, kết quả lại chỉ nói có một số chất vượt chỉ số bình thường, nhưng ăn một lần cũng sẽ không bị làm sao.
Ông Trì thông qua quan hệ, đưa đồ đến kiểm tra ở một phòng thí nghiệm tân tiến hơn.
Cuối cùng ông Trì thu được một bản báo cáo, nói bên trong có bỏ thêm một chất, nếu như ăn phải một thời gian dài, sẽ làm gia tăng nguy cơ đột tử vì đau tim.
Hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận vì tim mạch có vấn đề mà đột tử, chứ cũng không tra ra được gì khác.
Sau lưng ông Trì dâng lên từng cơn ớn lạnh, khoảng thời gian này, Vạn Doanh đã cho ông ta ăn được bao nhiêu?
Phải bình tĩnh…
Không được tức giận…
Ông Trì hít sâu vài hơi, cố đè xuống lửa giận trong lòng.
Ông Trì thừa dịp Vạn Doanh không có ở nhà, bèn tìm người đến lắp camera theo dõi.
Đúng là không xem thì không biết, vừa nhìn đã thấy giật cả mình.
Vạn Doanh ở trước mặt ông ta và ở trước mặt người khác, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Bình thường ở trước mặt ông ta thì biểu hiện yêu thương con cái biết bao, kết quả ở sau lưng lại là đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Ông Trì bỗng cảm thấy may mắn vì đây không phải là con của ông ta.
Chờ ông Trì thu thập chứng cứ đầy đủ xong xuôi, bèn lập tức báo cảnh sát.
Đến tận khi Vạn Doanh bị cảnh sát đưa đi, vẫn còn lơ ngơ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chứng cứ đã sẵn trong tay ông Trì, lại thêm những thứ Sơ Tranh đưa cho, phía cảnh sát cũng nhanh chóng xác định được kẻ chủ mưu là La Hưng, lập tức bắt về quy án.
Hai kẻ này bị bắt vào tù rồi mà vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao bọn chúng lại bại lộ.
Vạn Doanh còn muốn gặp ông Trì, nhưng đều bị ông Trì từ chối.
Người như ông Trì mà cứng lên, thì chính là cực kỳ sắt đá tàn nhẫn.
Vạn Doanh đã phản bội ông ta, còn muốn hãm hại, ông ta làm sao có thể mềm lòng được nữa.
Vạn Doanh không chịu nổi quá trình tra hỏi bèn trai ra trước, còn đẩy hết tất cả trách nhiệm lên đầu La Hưng.
La Hưng tức điên lên mắng chửi, nhưng cũng chẳng làm được gì, chứng cứ đã quá đủ, sau một thời gian giằng co, gã cũng chỉ có thể thú nhận chuyện mình đã làm.
Có lẽ nửa quãng đời còn lại, hai kẻ này sẽ đều phải trôi qua trong tù tội.
*
Nội dung tiếp theo chỉ là nói bừa
【 Người xấu thì bây giờ cũng chỉ có thể giao cho chứ Công an thôi, cho nên mọi người chấp nhận xem thế đi hì hì hí hí. 】