Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Ăn nói kiểu gì đấy, Doanh Doanh là trưởng bối của cô.” Chị em tốt của Vạn Doanh là Chương Diễm lập tức lên tiếng bênh vực Vạn Doanh: “Có mẹ sinh không có mẹ dạy, một chút quy củ cũng không có.”
Bên cạnh có nhân viên cũng có khách hàng.
Bầu không khí giữa ba người không thích hợp, có người đang nhìn về phía bên này.
Sơ Tranh nhìn Chương Diễm một chút, rất không khách khí mắng lại: “Mẹ bà dạy bà đi làm vợ bé cho người ta à?”
Người xem bên cạnh trong nháy mắt xôn xao.
Còn tưởng là gia đình mâu thuẫn gì đó, không nghĩ tới lại kích thích như thế.
Chương Diễm biến sắc, quát lớn mắng: “Cô nói nhăng nói cuội gì đấy!”
Vạn Doanh là tiểu tam thượng vị, chị em tốt này của bà ta, cũng không phải loại sạch sẽ gì cho cam, bị người ta bao nuôi ở bên ngoài.
Đây đại khái chính là khắc hoạ chân thực cho câu người chia theo nhóm vật họp theo loài.
“Tôi có nói nhăng nói cuội hay không, trong lòng bà rõ nhất.”
Chương Diễm đương nhiên không dám nhận, vẻ mặt âm trầm nói: “Cái con ranh con này, há miệng là nói hươu nói vượn, không ai dạy mày thì hôm nay tao sẽ dạy mày.”
Chương Diễm giơ tay liền muốn đánh Sơ Tranh.
Bàn tay Chương Diễm dừng ở trước mặt Sơ Tranh, cổ tay bà ta bị người nắm chặt, làm cách nào cũng không hạ xuống được.
Ngón tay Sơ Tranh dùng sức.
Sắc mặt Chương Diễm trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Đau đau đau...”
“Tiểu Sơ con làm gì thế!” Vạn Doanh đỡ Chương Diễm, nói với Sơ Tranh: “Mau buông dì Chương ra.”
Sơ Tranh hất Chương Diễm ra, lui ra phía sau một bước.
“Không sao chứ?”
“Đau quá...”
Chương Diễm có cảm giác như tay mình gãy mất rồi.
“Lần sau trước khi đánh người, thì nên cân nhắc xem mình có thể đánh thắng không đã.”
Sơ Tranh ném ra câu nói này, nghênh ngang rời đi.
“Tình huống thế nào đây?”
“Vợ bé gì đó... Cô gái kia có lẽ là con gái của bên kia rồi.” Sơ Tranh nhìn như thiếu nữ đang ở vào thời kỳ phản nghịch, lại nhìn tuổi tác của hai người phụ nữ này, rất dễ dàng đoán ra được.
“Ôi, người bây giờ thật là...”
Chương Diễm bị người ta nhìn đến rất khó chịu: “Nhìn gì mà nhìn!”
Người vây xem lập tức tản ra.
Tay Chương Diễm không có vấn đề gì, chỉ là to mồm la hét thế thôi.
“Doanh Doanh, có phải con ranh con chết tiệt kia điên rồi không? Vậy mà lại động thủ?”
Chương Diễm quên hết rồi, là bà ta động thủ trước, Sơ Tranh cùng lắm cũng chỉ xem như đỡ được mà thôi.
Vạn Doanh cũng không biết Sơ Tranh làm sao, lúc này chỉ có thể an ủi chị em của mình: “Gần đây nó cãi nhau với cha nó, có lẽ tâm tình không tốt.”
“Làm mẹ kế thật đúng là chịu tội.”
Chương Diễm xì khẽ một tiếng.
“Còn cách nào nữa đâu...”
Vạn Doanh gọi người trong tiệm đến: “Cô gái vừa rồi tới làm gì?”
Ở tuổi như cô tới đây làm gì? Bảo dưỡng cũng quá sớm...
Vạn Doanh nghĩ đến chuyện lúc trước, đáy lòng lập tức có chút bất an.
“Thật ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.”
Vạn Doanh kinh ngạc: “Nó là khách hàng ở đây?”
“Đúng thế.”
Vạn Doanh bảo Chương Diễm tự vào trước, bà đi toilet gọi điện thoại cho ông Trì.
“Chồng ơi, anh cho con gái anh tiền à?”
“Không có, con bé chết tiệt kia nên giáo huấn một chút.” Nhắc đến Sơ Tranh ông Trì lại nổi giận: “Sao thế, em gặp nó à?”
“Ừ... Không biết con bé lấy đâu ra tiền, chạy đến Spring tiêu phí, chi phí ở đây cũng không thấp đâu.”
Ông Trì đã thu hồi tất cả thẻ của cô, chuyện này Vạn Doanh rất rõ ràng.
Bà ta còn tưởng ông Trì lại cho cô tiền.
Kết quả không phải...
Vậy cô lấy đâu ra tiền?
Vạn Doanh báo cáo với ông Trì xong vẫn còn lo lắng.
“Chồng à, anh nói con bé sẽ không làm chuyện gì phạm pháp ở bên ngoài chứ?”
Ông Trì cười lạnh: “Với lá gan nhỏ bé kia của nó thì có thể làm chuyện phạm pháp gì? Được rồi, việc này anh biết rồi, anh còn có cuộc họp, cúp máy đây.”
Vạn Doanh cúp điện thoại, nhìn giao diện điện thoại di động, một hồi lâu mới ra ngoài.
-
Sơ Tranh rất nhanh liền nhìn thấy ông Trì.
Ở cửa quán bar.
Có lẽ là Vạn Doanh nói cho ông ta biết, mình làm việc ở đây.
Ông Trì ra vào đều là hội sở cao cấp, tất nhiên sẽ chướng mắt loại quán bar nhìn có vẻ không cao cấp, còn ngư long hỗn tạp này.
“Mày làm việc ở đây à?”
Trong giọng nói của ông Trì không che giấu sự ghét bỏ.
Sơ Tranh đút tay trong túi, liếc nhìn ông Trì: “Trì tiên sinh có ý kiến gì?”
“Mày làm mất mặt ai đây?”
“Dựa vào lao động kiếm cơm, mất mặt cái gì?” Lao động là vinh quang! Mặc dù ta cũng không muốn... Sáng mai từ chức là được rồi.
“Ở đây?” Ông Trì ghét bỏ chỉ vào bảng hiệu quán bar: “Mày ở đây mà lao động cái gì? Trong này đều là loại người nào? Mày xem một chút xem bộ dạng quỷ quái của mày bây giờ giống cái gì?”
Ông Trì chỉ bảng hiệu xong, lại bắt đầu chỉ vào hình tượng của Sơ Tranh.
Sau khi quở trách xong một phen, lại càng thêm tức giận.
Nếu mà để người ta biết con gái ông ta làm nhân viên phục vụ ở đây, thì mặt mũi ông ta biết đặt ở đâu.
Sơ Tranh: “Ông đến tìm tôi, chính là để nói chuyện này?”
Trông thấy Sơ Tranh lại quá tức giận, ông Trì cũng quên luôn chính sự.
“Tiền của mày, ai cho mày?”
Vương bát đản cho chứ sao.
“Liên quan gì đến ông.”
“Tao là cha mày!”
Giọng nói của ông Trì hơi lớn, người bên cạnh tò mò nhìn qua.
Ông Trì lập tức hạ giọng: “Mày nói thật đi, tiền của mày từ đâu tới?”
Ông ta không tin cô làm việc ở đây mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Mặc dù ông ta chưa từng đến Spa mà Vạn Doanh nói, nhưng lần nào quét thẻ ông ta cũng nhận được tin nhắn báo về, chi phí ở đó có thể thấp sao?
Tiền lương của nhân viên phục vụ ở quán bar này có thể có bao nhiêu?
“Đây là chuyện riêng của tôi.” Sơ Tranh nói: “Trì tiên sinh quản tốt vợ ông thì tốt hơn.”
Con gái của ông đã chết lâu rồi.
Bây giờ đến quản cái gì chứ.
Ông Trì vừa kịp nhận ra Sơ Tranh gọi mình là Trì tiên sinh, lập tức muốn tát cô ngay tại chỗ: “Mày có còn chút quy củ nào không...”
Sơ Tranh: “...”
Vì sao ai ai cũng muốn đánh ta.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực phải bị các ngươi đánh sao?
Sơ Tranh còn chưa động thủ, ông chủ quán bar không biết chui từ đâu ra, ngăn ở trước mặt Sơ Tranh: “Ôi làm gì đấy làm gì đấy, uống say à? Đánh người ngay chỗ tôi, có còn vương pháp nữa không!?”
Sơ Tranh cảm thấy ông chủ quán bar nói ra lời này có chút ma huyễn.
Ông còn biết hai chữ “vương pháp” này cơ à?
Mặc dù Sơ Tranh mới ở quán bar chưa đến hai ngày, nhưng nguyên chủ đã ở đây được một thời gian, quán bar này nhìn thế nào cũng không giống như của dân lành mở.
“Tôi quản giáo con gái mình, mắc mớ gì tới cậu? Tránh ra!”
Ông Trì bất mãn với người đột nhiên xuất hiện.
Ông chủ quán bar ngờ vực: “Cô ấy là con gái ông?”
Người này nhìn thế nào cũng thấy là người có tiền, sao lại để con gái lưu lạc thành thế này?
Lúc mới gặp mặt lần đầu tiên, cô gái này đã đói đến sắp xỉu, nhìn cũng không giống đang giả vờ.
Ông vất vả lắm mới động chút lòng trắc ẩn vốn đã không nhiều, không nghĩ tới đối phương có một lão cha có tiền như thế, vậy không phải ông động lòng trắc ẩn uổng công rồi sao?
Trước đó nói với mình thế nào nhỉ?
Mẹ qua đời, cha phá sản mang theo vợ bé chạy trốn, không cần cô ấy nữa?
Cảm giác mình bị lừa.
Chậc.
Các cô gái nhỏ bây giờ quả nhiên đều không phải đèn đã cạn dầu.
“Ông ta nhận lầm người.” Sơ Tranh mặt không đổi sắc đi vào trong quán bar: “Ông chủ, làm phiền ông đừng để ông ta quấy rối các cô gái.”
“Trì Sơ Tranh! Mày đứng lại đó cho tao...”
Ông Trì bị ông chủ quán bar ngăn lại: “Vị tiên sinh này, gây chuyện ở đây là không sáng suốt đâu.”
“Cậu...”
Ông Trì cũng biết những nơi này hoặc nhiều hoặc ít sẽ không sạch sẽ.