Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2596: Chương 2596: Bờ Sông Vong Xuyên (13)




Edit: Tiểu Lan - @SLylivia

Beta: Sa Nhi

==================

Đến trước Diêm Vương điện, Sơ Tranh từ trên kiệu bước xuống.

Khung cảnh không khác gì so với trên mặt đất, nhưng màu sắc đều là một màu đen.

Mà trước cổng chính cũng không có bóng dáng Diêm Vương.

Sơ Tranh cho rằng ít nhất cũng phải có quá trình gì đấy, nhưng kết quả lại chẳng có gì cả!

Cô được dẫn thẳng vào trong phòng.

“...”

Sơ Tranh vốn muốn đến để gặp Diêm Vương, rồi tìm cơ hội bắt người đi...

Ai ngờ Diêm Vương lại cho cô một màn như thế?

Thế này bảo cô làm sao giải thích với vật nhỏ bây giờ?

Tuyết Hồ từ trong tay áo Sơ Tranh nhảy xuống, “Tranh tỷ tỷ, làm sao bây giờ?”

Sơ Tranh: “Ngươi dẫn Bồng Vũ vào đây.”

Người cô mang tới đều ở lại bên ngoài, không thể theo vào.

Tuyết Hồ vâng dạ rồi nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Sơ Tranh đóng cửa sổ lại, nhìn khắp gian phòng.

Gian phòng này cũng đã được trang trí, khắp nơi đều dán chữ 'Hỷ'.

Nói cô được Diêm Vương coi trọng, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không lộ diện.

Nói không được coi trọng, thì những lễ vật được đưa đến và những trang trí này lại rất tỉ mỉ.

-

Sơ Tranh không phải chờ quá lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn từ ngoài bước vào.

Người đến mặc lễ phục tân lang, từ ngoài cửa bước vào, bước đi thong dong không nhanh cũng không chậm.

Hắn ta đeo một chiếc mặt nạ có răng nanh màu xanh, chỉ lộ ra một con ngươi đen tuyền.

Sơ Tranh: “...”

Cái tạo hình gì thế này?

Từ khi đến đây cô chưa từng thấy Diêm Vương lần nào, căn bản cũng không biết vị này có đức hạnh ra sao.

Lúc trước hắn ta ra ngoài gặp người cũng không thể là thế đi?

Diêm Vương đóng cửa lại, đứng ở cửa ra vào, nhìn cô chằm chằm mãi không lên tiếng.

Sơ Tranh cũng rất trấn định, ngươi bất động, ta cũng không động, xem ai động trước!

Cuối cùng vẫn là Diêm Vương lên tiếng trước: “Ngươi không hỏi xem tại sao ta muốn thú ngươi sao?”

Sơ Tranh hỏi lại: “Ngươi cũng có hỏi xem tại sao ta lại đồng ý đâu?”

Diêm Vương: “...”

Diêm Vương: “Tại sao?”

“Bởi vì...” Sơ Tranh ngừng một chút, “Thật sự tìm ngươi không dễ dàng chút nào.”

-

Tuyết Hồ mang theo Bồng Vũ né tránh nhóm quỷ sai tuần tra, di chuyển một cách thận trọng.

Cuối cùng vất vả lắm mới tới được bên ngoài cửa sổ phòng Sơ Tranh đang ở.

Bọn họ vừa tới đã nghe thấy một tiếng trầm vang lên.

Bồng Vũ theo bản năng vội đẩy cửa sổ ra.

Trong phòng, nam tử mặc hôn phục giống với Sơ Tranh bị tơ lụa màu đen quấn thành bánh chưng, mà Sơ Tranh đang kéo lấy một đầu tơ lụa, đứng trước mặt nam tử.

Bồng Vũ thấy Sơ Tranh không có việc gì, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái, ra hiệu cho bọn họ đi vào.

Tuyết Hồ từ bên cạnh Bồng Vũ nhảy vào, lẻn đến ngồi xổm trên vai Sơ Tranh.

Bồng Vũ chống lên bệ cửa sổ nhảy vào, cũng thuận tay đóng cửa sổ lại.

Bồng Vũ nhìn nam tử vạm vỡ đang bị trói, “Hắn chính là Diêm Vương?”

“... Chắc vậy.” Sơ Tranh cũng không chắc lắm.

Tuyết Hồ lại nhận ra hắn ta, “Đúng thế.”

Trong trận đại chiến 300 năm trước, Diêm Vương đã bị trọng thương.

Nghe nói là cả dung mạo cũng bị hủy hoại, cho nên từ lúc đó Diêm Vương luôn đeo mặt nạ.

Mọi người đã sớm quen thuộc từ lâu,cũng không có cảm thấy có gì không đúng.

Diêm Vương nhìn lướt qua Bồng Vũ, Bồng Vũ cũng đang đeo mặt nạ, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không làm Diêm Vương chú ý quá nhiều.

“Đây là phủ đệ của ta, cô cho là xuống tay với ta thì mình có thể an toàn rời khỏi đây sao?”

Mạch suy nghĩ của Sơ Tranh lại rất kỳ quái, “Ta mang ngươi theo cùng là được rồi.”

“...”

Hắn quả thực đánh giá thấp năng lực của Mạnh Bà.

Công đức mà canh Mạnh Bà đem lại, đủ để cô lớn mạnh đến mức kinh khủng.

“Mạnh bà, chúng ta giao dịch chứ?”

“Giữa chúng ta có gì để giao dịch.” Sơ Tranh kéo một cái ghế, để Bồng Vũ ngồi xuống trước.

Ánh mắt Diêm Vương lại rơi đến trên người Bồng Vũ, hắn cảm thấy dáng người này có chút quen thuộc.

Cứ như đã từng gặp ở đâu rồi...

Diêm Vương tạm thời áp sự nghi hoặc xuống: “Ngươi là người cuối cùng của Mạnh bà nhất tộc, ngươi có từng nghĩ qua sau khi sứ mệnh của mình kết thúc thì ai sẽ đến thay thế chưa?”

Sơ Tranh: “Nếu như có tồn tại có đạo lý, quy luật đất trời tự động sẽ sinh ra quy luật mới, không cần đến ta quan tâm.”

Diêm Vương nghẹn họng, một hồi lâu mới đáp tiếp: “Nhưng đây là việc của Mạnh bà nhất tộc, nhẽ ngươi không muốn tiếp tục sao?”

Sơ Tranh nghĩ nghĩ, nói: “Ta không có nhiệm vụ phải tiếp tục sứ mệnh của Mạnh bà nhất tộc.”

Diêm Vương: “...”

Diêm Vương bỗng thấy nghẹn họng.

Sơ Tranh đi về phía Diêm Vương, muốn đưa tay tháo mặt nạ hắn ta ra.

Diêm Vương tránh ra sau một chút, “Mạnh bà, ngươi muốn làm gì!”

“Ngươi muốn cưới ta, mà ta còn không thể xem khuôn mặt ngươi ra sao sao?” Sơ Tranh đè Diêm Vương lại, đôi mắt bình tĩnh kia dường như đã ngưng kết thành băng.

Diêm Vương bị Sơ Tranh đè lại không thể giãy dụa được.

Mặt nạ bị nhấc một góc, một giây sau lại đột nhiên bị xốc lên.

Để lộ ra một khuôn mặt giống hệt Bồng Vũ.

Nhưng cũng có chút không giống.

Gương mặt của Bồng Vũ bình tĩnh ôn hòa hơn nhiều.

Gương mặt này lại toát ra lệ khí tràn lan, cũng đã phá hủy vẻ đẹp đi rất nhiều.

Rất giống sự tương phản giữa thiện và ác.

Sơ Tranh: “...”

Tuyết Hồ: “...”

Bồng Vũ: “...”

“Huynh đệ của chàng?” Sơ Tranh nhịn không được hỏi Bồng Vũ.

Bồng Vũ: “...”

Nhìn qua thì có vẻ là thế.

Diêm Vương nghe thấy lời này, như nghĩ đến cái gì, đồng tử y hơi co lại, trừng mắt nhìn Bồng Vũ.

Một hồi lâu, Diêm Vương bỗng cười ha hả, “Thảo nào ta tìm lượt toàn bộ Minh giới cũng không tìm thấy ngươi, cũng chỉ có Mạnh bà có thể giấu người, không ngờ lại như vậy.”

Lúc ấy nghe nói nơi cuối cùng hắn xuất hiện là khách điếm Luân Hồi, Diêm Vương cũng đã lập tức cho người đi tìm.

Thế nhưng lại không tìm thấy.

Hơn nữa hắn ta cảm thấy Mạnh bà vốn chẳng liên quan gì, cũng sẽ không làm gì cả.

Khó trách...

Thật khó trách...

Bồng Vũ lấy mặt nạ xuống.

Hai gương mặt giống nhau như đúc, bỗng tạo thành tác động lớn đến thị giác người xem.

Bồng Vũ hỏi: “Ta là ai?”

Diêm Vương nheo mắt, “Ngươi không nhớ sao?”

Bồng Vũ thừa nhận: “Phải.”

“...”

Diêm Vương có lẽ đang cân nhắc xem những lời Bồng Vũ nói là thật hay giả.

“Tại sao ngươi giống ta như đúc, ngươi là ai.”

“Ta là ai à?” Diêm Vương bật cười thành tiếng, một giây sau vẻ mặt y đột nhiên thay đổi, lệ khí thù địch đã tràn ngập, “Ta chính là ngươi, mà ngươi cũng chính là ta.”

Trái tim Bồng Vũ khẽ giật thót, “Ý của ngươi là?”

Diêm Vương kéo khóe miệng toát ra một nụ cười quỷ dị, “Ngươi thật sự muốn biết?”

Bàn tay Bồng Vũ đang đặt trên đầu gối nắm chặt lại, “Ta muốn biết.”

-

300 năm trước.

Con ác linh bị trấn áp tại cấm địa trong Minh giới phá vỡ phong ấn, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở Minh giới.

Diêm Vương dẫn theo một đám người, tuy thắng nhưng rất thảm.

Đây là phiên bản được mọi người trong Minh giới lưu truyền.

Nhưng điều bọn họ không biết, là lai lịch con ác linh kia là gì, trong lúc Diêm Vương đánh nhau cùng ác linh đã phát sinh những gì khác.

Minh giới có 18 tầng Địa Ngục, còn có một cấm địa.

Những thứ trấn áp trong cấm địa đều là những thứ mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời lần nữa.

Một con ác linh, có tài đức gì mà bị trấn áp ở trong cấm địa chứ.

Bởi vì bản thân hắn ta cũng không phải là ác linh, mà là tâm ma của Diêm Vương.

Diêm Vương phát hiện mình có tâm ma, liền tách tâm ma tách ra ngoài.

Tâm ma dựa vào tâm trí nên không thể nào tiêu diệt được.

Diêm Vương biết điều này, cho nên hắn chỉ có thể tách ra.

Tâm ma bị tách ra ngoài, ngay từ đầu cũng chỉ bị phong ấn đơn giản, bởi vì Diêm Vương cảm thấy dạng phong ấn này đã đủ để đối phó với nó.

Nhưng hắn đã quá coi thường tâm ma.

Cũng đã quá coi thường ác niệm sinh ra từ nội tâm của mình.

Những thứ đó đều là chất dinh dưỡng của tâm ma, hắn càng nghĩ như vậy, tâm ma lại càng cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.