Edit: Sa Nhi
==============
Sơ Tranh xách tâm ma đã bị giặt qua nước Vong Xuyên tới trước bia đá nơi mảnh đất khô cằn kia, lại móc Mậu Kim ra, giao tâm ma cho hắn.
Mậu Kim vẫn cho rằng sự kiện lúc ấy là do Bồng Vũ gây ra.
Bây giờ lại biết là do tâm ma làm, không cần Sơ Tranh bàn giao gì nhiều, y cũng sẽ biết phải “nhiệt tình” chiêu đãi tâm ma thế nào.
Bản thân tâm ma còn đang bị thương què quặt.
Lại còn bị giội nước Vong Xuyên, thực lực suy giảm cực lớn, hoàn toàn không phải là đối thủ của Mậu Kim.
-
Từ vùng đất cằn cỗi đi ra, Bồng Vũ cũng không biết sắp tới mình phải làm gì nữa.
Tâm ma nói nhiều thứ như vậy, kỳ thật hắn cũng không có quá nhiều ấn tượng.
Chỉ như nghe một chuyện xưa từ người ngoài nào đó.
“Tiếp tục làm Diêm Vương.”
“Ta?” Bồng Vũ lắc đầu, “Ta không làm được.”
Sơ Tranh: “Vị trí này vốn chính là của chàng, hiện tại chỉ là cầm về.”
Lời này nói cũng không sai.
“Thế nhưng...”
“Nhưng cái gì mà nhưng?” Sao chàng nói nhảm lắm thế.
Bồng Vũ lúng túng ừ một tiếng: “Vậy, nàng chính là... của ta...”
Mặc dù không làm hết tất cả quá trình, thế nhưng người bên ngoài đều đã biết, nàng đã là người của Diêm Vương.
Giờ nếu hắn tiếp nhận cái chức Diêm Vương, còn không phải là hắn cùng nàng thành hôn sao?
“Thế nào, chàng bị thua thiệt sao?”
Bổn cô nương còn không có ý kiến, chàng còn dám có ý kiến!
“Không phải ta có ý đó.” Bồng Vũ liền vội vàng lắc đầu.
“Vậy chàng có ý tứ gì?”
“Ta...” Bồng Vũ không biết nên nói thế nào, chỉ biết 'Ta ta' cả nửa ngày.
“Cứ quyết định thế đi.” Sơ Tranh dứt khoát hạ lệnh giải quyết.
“...”
Chưa gì đã quyết định rồi?
Tuyết Hồ bị rơi phía sau, thì thầm với Bồng Vũ, “Tranh tỷ tỷ đã sớm coi trọng ngươi đó, không phải ngươi cũng thích Tranh tỷ tỷ đó sao, thế này không phải tốt quá rồi à?”
Bồng Vũ: “Nàng coi trọng ta từ lúc nào?”
Tuyết Hồ gãi gãi đầu, to gan đoán: “Từ thời điểm nhặt được ngươi rồi.”
Bằng không thì sao Tranh tỷ tỷ phải tốn công tốn sức cứu hắn, khẳng định là Tranh tỷ tỷ thấy sắc nổi lòng dâm!
Cơ mà... đây chính là Diêm Vương đấy... Cũng không uổng công lên cơn mê trai nhỉ...
Bồng Vũ vẫn còn hơi ngờ vực.
Nàng coi trọng mình, vậy tại sao...
-
Hôn lễ của Diêm Vương cùng Mạnh bà nhìn thì như long trọng, trên thực tế lại có phần như trò đùa.
Dù sao từ sau khi đến Diêm Vương điện, mọi quá trình đều không có.
Mọi người bàn tán ầm ĩ, cũng không thể hiểu nổi đây là cái gì thao tác gì của Diêm Vương nữa.
Mà bản thân Diêm Vương lúc này lại đang chìm đắm trong quá trình rất quen thuộc...
Tuyết Hồ thì đảm đương chức gia sư tạm thời.
Cũng may chuyện hắn cần làm cũng không nhiều, chỉ khi có chuyện lớn mới cần đến báo cáo cho hắn.
Hiểu rõ được những việc này, Bồng Vũ thở phào, không cần lo lắng sẽ bị lộ tẩy nữa rồi.
Nhưng mà một hơi này còn chưa kịp thở xong đã lại phải nín vào.
Có người tới hỏi hắn cần phải xử lý Địa Ngục Tầng thứ 8 như thế nào.
Xử lý cái gì?
Địa Ngục Tầng thứ 8 làm sao?
Bồng Vũ lấy cớ 'Ta đang suy nghĩ' đuổi người đi, thẳng đến lúc sau mới đi tìm Sơ Tranh thương lượng.
“Địa Ngục Tầng thứ 8?”
Chuyện này còn chưa được giải quyết sao?
Hiệu suất làm việc của con hàng tâm ma kém thế?
Bồng Vũ cũng thấy rất bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà giải quyết được chuyện này?”
Những con hàng chạy ra khỏi Tầng thứ 8 Địa Ngục đều đã bị bắt về, hiện tại là cần phải tra xem bọn nó làm sao chạy ra được.
Đây là một tai hoạ ngầm, nếu không giải quyết dứt điểm thì có thể còn có lần thứ hai, thứ ba.
“Ta đi hỏi một chút.” Sơ Tranh tùy tiện nói.
“Hỏi?” Hỏi ai? Hỏi thế nào? “Nàng muốn đi hỏi ai?”
“Chạy đến đám kia hỏi.” Bằng không thì còn có thể hỏi quỷ chắc?
“... Bọn chúng sẽ nói cho nàng biết sao?”
Sơ Tranh rất tự tin: “Chắc là sẽ.” Dù sao dùng nắm đấm nói chuyện ấy mà, cùng lắm thì đánh một trận.
-
Tầng thứ 8 Địa Ngục so với trước đó thì vẫn thế, chẳng có gì thay đổi.
Sơ Tranh đi vào đã gây nên cơn bạo động không nhỏ.
Đám lần trước đuổi theo cô lại cấp tốc tập kết, rất mau đã vây quanh cô.
“Ngươi lại tới làm gì?” Một con đại biểu bị đẩy ra làm phát ngôn viên.
“Hỏi các ngươi chút việc.” Sơ Tranh ung dung thong thả đứng giữa một đám ác linh.
Một đám ác linh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Người này không ngờ lại là chó săn của Địa phủ, giờ nàng còn có thể hỏi bọn nó chuyện gì?
Không phải đến để xử lý chúng nó đấy chứ?
“Chạy!”
Ác linh ra lệnh một tiếng, ác linh trong gió tuyết đột nhiên tan tác như chim muông.
Mới nãy còn đông đúc chật như nêm cối, giờ đã chỉ còn lại gió tuyết heo hút thổi vù vù.
Sơ Tranh: “???”
Sơ Tranh: “!!”
WTH?
Bất lịch sự vậy?
Mà chúng chạy làm quái gì?
-
Lúc Sơ Tranh từ Tầng thứ 8 Địa Ngục đi ra, Bồng Vũ đã chờ ở bên ngoài.
Hắn mặc thường phục của Diêm Vương, đeo mặt nạ, chắp tay đứng đó, khí thế trưng ra rất đầy đủ.
Sơ Tranh vừa ra, Bồng Vũ lập tức đi qua, vừa muốn nói chuyện, lại nghĩ tới cả hai đang ở bên ngoài.
Khó khăn lắm hắn mới ngừng lại được bước chân có phần hơi gấp gáp.
Đợi Sơ Tranh đi tới, Bồng Vũ hạ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Trở về hẵng nói.”
Bồng Vũ nhìn lại bốn phía, 'Ừ' một tiếng, cùng Sơ Tranh rời đi.
Sơ Tranh từ chỗ bọn ác linh hỏi được, kết luận lại là bọn nó phát hiện Tầng thứ 8 Địa Ngục sẽ có một đoạn thời gian bị suy yếu, cho nên bọn nó liền cùng nhau vọt ra thôi.
Tầng thứ 8 Địa Ngục giống như một gian phòng, trên tường phòng đã xuất hiện lỗ thủng, dẫn đến phòng ngự bị hạ thấp.
Nhưng thời gian các điểm sơ hở này xuất hiện lại không có quy luật.
Nguyên nhân xuất hiện cũng không rõ.
Bồng Vũ không biết phải làm sao để giải quyết chuyện này, cũng lại không dám hỏi những người khác trong Địa phủ, sợ sẽ lộ tẩy.
Thành ra chỉ có thể tự mình đi xới tung đống ghi chép trong Địa phủ, tìm biện pháp giải quyết từ trong đó.
Không ngờ, hắn cũng thật sự tìm được một vài ghi chép.
Có điều tin tức quá hỗn loạn, còn phải tốn thời gian để sửa sang lại.
Có thể là tiếp xúc đến những việc này đã làm Bồng Vũ tìm về ít nhiều cảm giác quen thuộc.
Ngẫu nhiên trông thấy thứ gì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều đã biết nên làm gì.
Sự việc của Địa ngục tầng thứ 8 cũng không phải chuyện quá lớn.
Mỗi một tầng đều cần phải cẩn thận canh chừng, có thể là khi tâm ma còn tại vị đã không làm tốt công tác, mới dẫn đến kết quả như vậy.
Bồng Vũ bớt thời gian trùng tu bảo dưỡng từng tầng một, hẳn là sẽ không còn xảy ra vấn đề lớn nào nữa.
Xử lý xong những việc này, Bồng Vũ cũng đã quen thuộc với những người bên cạnh hắn, không còn nơm nớp lo sợ như lúc đầu nữa.
Bồng Vũ đẩy cửa tiến vào phòng, thấy Sơ Tranh ở trong, cả người đều thả lỏng xuống.
“Nàng không ở khách điếm sao?”
“Tiểu Hồ Ly ở đó rồi, ta cũng đi nữa thì cũng chẳng có việc gì.”
Bồng Vũ ngẫm lại cũng thấy thế, nàng dù có ở trong khách điếm thì cũng ru rú trên lầu, không phải nằm thì chính là ngắm phong cảnh, cũng sẽ không làm việc.
“Làm Diêm Vương thật mệt mỏi quá.” Bồng Vũ ngồi xuống, “Trước kia làm sao ta làm được vậy nhỉ?”
Sơ Tranh: “Có khi trước kia chàng rất tình nguyện làm cái chức Diêm Vương này đấy.”
Bồng Vũ không trả lời được vấn đề này.
Hắn hỏi Sơ Tranh: “Nàng cảm thấy trước kia ta là dạng người gì?”
Sơ Tranh lạnh lùng nói: “Không phải đều có ghi chép sao, chàng thử tìm một cái là biết ngay.” Rất giống ghi chép về sinh hoạt thường ngày của Hoàng đế, các hoạt động của Diêm Vương cũng được ghi chép cẩn thận.
Bồng Vũ: “...”
Hắn không phải muốn biết về những ghi chép đó.
“Chàng nhìn ta làm gì?” Bồng Vũ mắt không chớp nhìn Sơ Tranh chăm chú, làm cô bỗng thấy hoảng.
“Ta đang nghĩ, sao nàng lại muốn cứu ta.”
“Không vì sao cả, muốn cứu thì cứu thôi.” Còn không phải bởi vì chàng là của ta chắc.
“Tiểu Hồ Ly nói, là nàng đã nhìn trúng ta.”
“...” Cái miệng của Tiểu Hồ Ly thật là cái gì cũng dám nói! “Phải.”
Tiểu Hồ Ly đều đã nói, Sơ Tranh cũng liền hào phóng thừa nhận.
Bồng Vũ thật sự không hiểu, “Vậy sao nàng không chấp nhận ta?”
Sơ Tranh hiểu ý tứ của Bồng Vũ, “Ta không muốn chàng chỉ vì cảm kích mà làm ra quyết định đó.”
===================
13.05.2021#Sa_đã_trở_lại#Nhưng đợt này cũng có “bão” to trong giới dịch truyện... chắc cũng phải lén lén nín thở 1 chút @@Nhân tiện ngày đẹp:3 Mời mọi người dọn nhà sang QUYỂN 14 - Quyển cuối cùng của Nam Thần Bùng Cháy Lên nhé ^^~Link ngoài profile ~