Edit: Bé Quỳnh (#bé tập sự) -
Beta: Sa
================
Sơ Tranh đi tìm Tuyết Hồ, túm lấy nó giáo huấn cho một trận.
Tuyết Hồ vô cùng tủi thân, “Tranh tỷ tỷ, lời muội nói đều là sự thật mà.” Trong sách rõ ràng viết như vậy, có phải là nó nói bừa đâu.
“...” Sơ Tranh nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh nó thêm trận nữa, “Sau này không cho phép ngươi được nói hươu nói vượn với hắn nữa!”
Tuyết Hồ: “...”
Tất cả đều là sự thật mà, sao lại bảo người ta nói hươu nói vượn chứ?
-
Sơ Tranh giáo huấn Tuyết Hồ xong thì trở lại tiểu lâu.
Bồng Vũ vẫn ngồi yên trên ghế, không hề động đậy.
“Ngươi vừa đi làm gì vậy?” Bồng Vũ hỏi.
“Ngươi thật sự muốn lấy thân báo đáp?
“Ừ... Ngươi đã cứu ta, đây là việc ta phải làm.” Bồng Vũ thật lòng trả lời.
Sơ Tranh đang đứng ở cửa bỗng rơi vào trầm tư.
Dù sao cũng chỉ là trò chơi... chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Sơ Tranh đóng cửa lại, vừa đi về phía Bồng Vũ vừa nói, “Ngươi đừng hối hận.”
Bồng Vũ lắc đầu, ý bảo hắn tuyệt sẽ không hối hận.
-
Bồng Vũ nhìn qua thì có vẻ như 'Ta rất hiểu', trên thực tế cái gì cũng không hiểu, cuối cùng vẫn phải nhờ Sơ Tranh dạy dỗ toàn bộ.
Bồng Vũ nhìn chằm chằm người trước mặt, thật lòng đặt câu hỏi: “Ngươi đã cứu ta hai lần, ta cần trả lại ngươi bao nhiêu lần?”
Sơ Tranh: “...”
Có ý gì?
Trả hết là được sao?
Mà chàng trả được hết chắc?
Sơ Tranh lạnh mặt hỏi: “Chàng cảm thấy cái mạng mình đáng giá bao nhiêu?”
Bồng Vũ cảm giác được cảm xúc của Sơ Tranh biến hóa, cô có vẻ đang tức giận...
Hắn nói có gì không đúng sao?
Bồng Vũ chần chờ hỏi: “Mạng của ta rất đáng giá sao?” Đến bản thân là ai hắn còn không nhớ thì làm sao biết mạng của hắn có đáng giá hay không.
Sơ Tranh: “...”
Thật xin lỗi, ta sai rồi.
Sơ Tranh xoay người xuống dưới, mặc y phục chỉnh tề lại cho hắn.
Bồng Vũ ngơ ngác nhìn nàng: “Kết thúc rồi sao?”
Sơ Tranh: “...”
Còn chưa bắt đầu, làm sao đã kết thúc!
Chàng là heo sao?!
Bồng Vũ còn ở bên cạnh nói: “Tại sao ta không có cảm giác mà Tiểu Hồ Ly nói?”
Sơ Tranh đứng dậy, khí thế hung hăng rời phòng.
Người gặp nạn chính là Tiểu Hồ Ly, lại bị Sơ Tranh túm lấy dạy dỗ một trận no đòn:)
Tuyết Hồ: “...”
Đến cùng nó đã làm sai điều gì!
Tuyết Hồ ôm cái đầu đầy u, hỏi, “Tranh tỷ tỷ, tỷ không thích hắn sao?”
“Thích.”
Tuyết Hồ: “Vậy tỷ tức cái gì, hắn muốn lấy thân báo đáp, tỷ không nên vui sao?”
“...” Ta vui cái rắm à!
Cái dáng vẻ hiện tại của hắn khiến cô cứ như đang ức hiếp hắn không bằng!
Sơ Tranh vốn cho rằng xảy ra chuyện như vậy, Bồng Vũ sẽ không thể thích ứng, nhưng cô đã nghĩ quá sai rồi.
Bồng Vũ nhìn qua cũng không có vẻ gì là không thích ứng, giống như đó chỉ là một chuyện rất bình thường.
Sơ Tranh cảm thấy biểu hiện ngại ngùng lúc trước của hắn, cũng không phải là vì chuyện lấy thân báo đáp kia.
Vậy đại khái chính là Tuyết Hồ đã thành công tái tạo nên thế giới quan cho hắn cmnr...
-
Bên phía Địa phủ không hề lục soát tìm Bồng Vũ trong thời gian dài, cường độ điều tra dần dần giảm xuống, cuối cùng giống như đã không có người điều tra.
Sơ Tranh để Tuyết Hồ đi nghe ngóng.
Thời gian dài như vậy mà bọn họ không bắt được người, bên Địa phủ cũng hoài nghi Bồng Vũ đã chạy thoát khỏi nơi này.
Cho nên hiện tại lệnh kiểm soát đã hoàn toàn hủy bỏ.
Nhưng chỉ cần liên quan tới thân phận của Bồng Vũ, có hỏi thăm mãi cũng không hỏi ra được.
Sơ Tranh tiếp tục giấu kĩ Bồng Vũ thêm một đoạn thời gian, xác định không có dị thường gì, lúc này mới dẫn hắn ra ngoài.
Dáng vẻ Bồng Vũ tương đối gây chú ý, cho nên Sơ Tranh làm cho hắn một cái mặt nạ.
“Nhất định phải đeo sao?”
“Ừ.”
Bồng Vũ đành phải đeo mặt nạ lên, đầu ngón tay Sơ Tranh điểm một cái ở trên mặt nạ, ám văn hình Tử Điệp dần dần xuất hiện, lại chậm rãi biến mất.
Đây là để phòng ngừa mặt nạ rơi xuống, hoặc bị người khác lấy xuống.
Ở nơi đây sẽ chỉ có cô mới có thể lấy xuống.
Sơ Tranh mang theo Bồng Vũ đi lòng vòng bốn phía, muốn nhìn xem thử hắn có thể xúc cảnh sinh tình hay không, nhớ ra được việc gì đó.
Đáng tiếc... Không thu hoạch được gì.
Khi Sơ Tranh ở khách điếm, Bồng Vũ cũng sẽ ở trong khách điếm, ngẫu nhiên sẽ giúp Tuyết Hồ một tay, hỗ trợ tiếp đãi một vài khách nhân.
Dần dần, sự tồn tại của Bồng Vũ bị thay đổi, vô tri vô giác được chấp nhận.
Sơ Tranh có thời gian sẽ dẫn Bồng Vũ đi khắp nơi.
Minh giới rất lớn, nhưng rất nhiều địa giới đều hoang vu, đến cả Quỷ Ảnh cũng không có, mặt đất cháy đen giống như từng bị lửa thiêu đốt.
Bồng Vũ giẫm lên bùn đất màu đen, đột nhiên thì thầm nói: “Hình như ta từng tới nơi này...”
“Từng tới?” Sơ Tranh truy vấn: “Chàng nhớ được gì rồi?”
“Không có... Chỉ là... ta cảm giác mình từng tới nơi này.” Rất giống như tên của hắn, trong đầu hắn đột nhiên có một ý nghĩ đó chợt bật ra.
Bồng Vũ nhấc chân bước vào bên trong.
Nơi này không biết đã phát sinh chuyện gì, đến cả đám cỏ khô thường thấy trong Địa phủ cũng không thấy, chỉ có bùn đất cháy đen.
Vừa đi vào bên trong, hoàn cảnh lại càng âm lãnh.
Mới vừa rồi còn có thể nghe thấy chút tiếng gió, hiện tại cái gì cũng không còn, chỉ có sự tĩnh lặng chết chóc.
“Bồng Vũ!”
Sơ Tranh phát hiện có điểm không hợp lý, bèn gọi hắn lại.
Bồng Vũ dừng lại, quay người nhìn cô, “Sao vậy?”
“Nơi này không thích hợp, đi ra ngoài trước.” Sơ Tranh vươn tay về phía hắn.
Bồng Vũ nhìn lại đằng trước, “Thế nhưng là ta cảm giác phía trước có thứ gì đó.”
“Tới đây.”
Bồng Vũ chần chờ, cuối cùng vẫn trở lại bên người Sơ Tranh.
Sơ Tranh kéo hắn trở về, nhưng vừa đi mấy bước, bốn phía đã đột nhiên có cuồng phong nổi lên.
Cuồng Phong mang theo cỗ lệ khí âm lãnh, hung hăng lao về phía bọn họ, không hề giảm xóc.
Sơ Tranh kéo Bồng Vũ qua che chở, Tử điệp bay ra, va chạm với những cuồng phong kia.
Trong gió như có thứ gì đó, khi Tử điệp đụng vào lại chợt có thanh âm thê lương truyền tới.
Bọn họ đi vào không sâu, dưới sự che chở của Tử Điệp, Sơ Tranh nhanh chóng xông ra khỏi địa giới cháy đen kia.
Quay đầu nhìn lại, chỉ có Tử điệp rải rác bay ra ngoài, những cuồng phong lăng lệ kia đã đều không thấy.
“Không sao chứ?” Sơ Tranh kiểm tra thân thể Bồng Vũ.
“Không sao.” Bồng Vũ nhìn lại bên trong, “Vừa rồi là gì vậy?”
Sơ Tranh: “Không biết nữa, rời khỏi nơi này trước đã.”
“... Ừ.”
-
Khách điếm Luân Hồi.
“Tranh tỷ tỷ nói kia mảnh địa giới màu đen kia?”
“Ừ.”
“Tranh tỷ tỷ, tỷ không nhớ sao?” Tuyết Hồ nghi hoặc, “Chỗ kia lúc trước từng là chiến trường đó.”
Đại khái là hơn ba trăm năm trước, Minh giới từng phát sinh một cuộc chiến loạn rất lớn.
Chiến trường cuối cùng chính là ở nơi đó... Nơi đó đã từng là Diêm Vương điện.
Diêm Vương điện bây giờ là về sau đã chuyển đi.
Nguyên nhân gây ra chiến loạn là do có một con lệ quỷ rất lợi hại chạy thoát được khỏi nơi giam giữ, quấy phá Minh đến long trời lở đất.
Lúc ấy Minh giới đại loạn, người chết không có ai tiếp dẫn, không tới được Địa phủ, cũng không cách nào đi đầu thai.
Cho nên trong lịch sử trần thế còn có thể tra xét được, có một đoạn thời gian rất dài, thai nhi sinh ra đều là thai đã chết lưu, thế gian cũng bị yêu tà quấy phá.
Bản thân Minh giới cũng không lo nổi mình, tất nhiên cũng không cách nào đi quản những chuyện phía trên.
Cuối cùng là Diêm Vương thống lĩnh đám người Minh giới, lấy phương thức giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, quỷ giải quyết được lệ quỷ kia.
Nhưng nơi từng là chiến trường thì biến thành cái dạng kia, bên trong tất cả đều là oán khí.
Như vậy vấn đề lại tới.
Tại sao Bồng Vũ lại có cảm giác với chiến trường kia.
Cũng không thể là năm đó không chơi chết được con lệ quỷ kia, giờ nó lại chạy ra ngoài chứ...
Nếu là thế thì cũng khá có lý, vì sao phía trên khẩn trương truy bắt hắn khắp nơi như vậy.
Nhưng nhìn Bồng Vũ lại... Không giống lệ quỷ.
Trên người hắn không có nửa điểm khí tức của lệ quỷ.
Sơ Tranh trước đó từng vụng trộm điều tra tên của hắn, trong Địa phủ không có bất kỳ ghi chép gì, cũng không biết là do hắn nhớ lầm, hay là cái tên này đã bị xóa đi.
===================
24.01.2021