Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2045: Chương 2045: Chậm chạp muốn về (14)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bối Tiếu Tiếu xém chút nhịn không được xông lên đánh nhau với Sơ Tranh.

Cuối cùng không lên được, là bởi vì có mấy giáo viên đi tới, cùng ra ngoài, vừa vặn tách rời bọn họ ra.

Bối Tiếu Tiếu có ngang thế nào, cũng không thể ngang trước mặt nhiều giáo viên như vậy đúng không?

Bây giờ vấn đề là, vali hành lý của bọn họ đi đâu rồi?

Bối Tiếu Tiếu hỏi một vòng, cuối cùng biết được nơi hành lý đến.

Vali hành lý bị người ta đưa đến đồn công an rồi.

Bối Tiếu Tiếu khiếp sợ: “Các anh làm gì vậy? Cho dù không ai lấy, thì cũng không thể đưa đến đồn công an chứ?”

“Là như vậy, chỗ khách sạn chúng tôi có mấy vali hành lý mãi mà không thấy ai nhận, đã bỏ ở đó rất lâu, chúng tôi cũng không thể tùy tiện mở vali của khách, cho nên mới dự định đưa đến đồn công an...”

“Ai biết nhân viên lại lấy lộn vali của các vị, thật sự rất xin lỗi.”

Người đứng ra giải thích chính là quản lý ở đại sảnh, giọng điệu anh ta thành khẩn, thái độ khiêm tốn, làm cho người ta không thể hoài nghi lời anh ta nói.

Nhưng mà...

Mẹ nó chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy giống lừa gạt mà?

Làm gì có khách sạn năm sao nào làm như vậy?

Cho dù Bối Tiếu Tiếu chưa từng ở, nhưng cũng biết chuyện này là không thể nào.

Luôn có cảm giác mình bị nhắm vào...

Nhưng Bối Tiếu Tiếu lại nghĩ mãi mà không rõ vì sao khách sạn lại nhắm vào mình chứ.

“Vậy dù thế nào thì các anh cũng phải lấy vali hành lý về cho chúng tôi chứ!” Bối Tiếu Tiếu đè ép lửa giận.

Quản lý tiếp tục nói xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, chỉ sợ được các vị phải tự đi một chuyến.”

Bối Tiếu Tiếu: “Vì sao!”

Quản lý: “...”

Quản lý nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một lý do thích hợp: “Là như vậy, khách sạn chúng tôi cũng có một chút quy định, hơn nữa vali hành lý của ngài cũng đã giao đến đồn công an, bên kia cũng có một chút quá trình cần phải đi, ngài tự đi xác nhận thì sẽ tốt hơn.”

Quản lý nói tiếp: “Như vậy đi, tôi phái người đi theo ngài qua vậy, ngài xem như thế có được không?”

Bối Tiếu Tiếu: “...”

Chờ sau khi bọn người Bối Tiếu Tiếu rời đi, người bên cạnh lại gần hỏi quản lý: “Quản lý, chúng ta làm gì có quy trình gì? Phục vụ khách hàng...”

Quản lý giật giật nơ, phun ra một ngụm trọc khí, trầm giọng nói: “Làm nhiều bớt nói đi.”

“???”

-

Hành trình buổi chiều là thăm quan viện bảo tàng.

Đây đại khái là hành trình thiết yếu của học sinh tiểu học, trung học Đông Dương không dám lay động quyền uy, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa học sinh đến viện bảo tàng.

Sơ Tranh không có hứng thú gì với chỗ này, nhưng Tần Kiều rất hưng phấn, đối với mấy đồ vật có lịch sử này cũng có thể nói ra được vài thứ.

“Ông nội Tần Kiều là giáo sư ngành khảo cổ.” Giản Hữu chủ động giải thích: “Cho nên cô ấy hiểu khá rõ về mấy thứ này.”

“Ồ.” Ta cũng không muốn biết lắm. Sơ Tranh quay đầu hỏi tượng trưng một chút: “Các cậu có quan hệ thế nào, sao ngay cả chuyện ông nội cậu ấy làm gì cậu cũng biết?”

Giản Hữu gãi gãi đầu: “Tôi và Tần Kiều ở cùng một tiểu khu

“Thanh mai trúc mã.”

Giản Hữu: “Xem... Xem như thế đi.”

“Ồ.”

Sơ Tranh ồ một tiếng kia, tựa như xen lẫn chút ý tứ khác, nhưng vẻ mặt cô lạnh lùng, làm cho người ta hoài nghi là mình hiểu sai rồi.

“Giản Hữu, mau giúp tớ chụp kiểu ảnh!” Tần Kiều như ăn trộm gọi Giản Hữu.

Giản Hữu chịu mệt nhọc đi qua làm nhiếp ảnh gia tạm thời.

Một mình Tần Kiều chụp thì cũng thôi đi, còn mời Sơ Tranh gia nhập nhóm chụp.

Sơ Tranh lạnh lùng từ chối.

Sơ Tranh chuồn từ bên cạnh Tần Kiều, sau đó cũng không đi xem nữa, trực tiếp đi tới phía trước tìm nơi ngồi xuống.

“Bạn học Hàng, sao lại ngồi một mình thế này?” Đằng sau Sơ Tranh bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu.

Du Tử Tích cười hì hì nháy mắt ra hiệu với Sơ Tranh.

“Trì Quy đâu?”

“Mua trà sữa rồi.” Du Tử Tích chuyển tới đối diện Sơ Tranh ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra ấn tin nhắn thoại, gửi tin nhắn cho Trì Quy: “Trì ca, bạn học Hàng cũng ở đây, anh mua thêm một ly nha!”

Tin nhắn của Trì Quy gửi tới rất nhanh: “Ai?”

“Bạn học Hàng đó!” Du Tử Tích nói: “Trì ca, anh không cặn bã đến thế chứ? Mới vừa rồi còn ngồi chung với người ta đấy!!”

Trì Quy không đáp lại.

Du Tử Tích hậu tri hậu giác vỗ vỗ đầu: “Bạn học Hàng, cậu thích trà sữa vị gì?”

“Đều được.”

“Con gái nói đều được, cuối cùng đều không được.” Du Tử Tích rất có kinh nghiệm: “Chanh? Xoài? Dâu tây?”

Du Tử Tích một hơi đọc ra một chuỗi.

Sơ Tranh chỉ có thể tùy ý chọn một cái, Du Tử Tích túm lấy điện thoại di động liền gửi tới cho Trì Quy.

Du Tử Tích tò mò hỏi: “Bạn học Hàng, cậu và Trì ca nhà tôi có quan hệ thế nào vậy?”

“Không có quan hệ gì.” Nhưng rất nhanh sẽ có.

“Tôi không tin!” Du Tử Tích ấn vào cái bàn, khá là kích động: “Trì ca là người thế nào chứ? Anh ấy có tiếng không gần nữ sắc... Không, nam sắc cũng không gần.”

“Anh ấy không những đồng ý add Wechat của cậu, còn cho cậu ngồi cùng một chỗ, hai người tuyệt đối có vấn đề!”

Du Tử Tích nói đến chắc chắn như vậy, làm Sơ Tranh xém chút tin luôn rồi.

Sơ Tranh cân nhắc lại: “... Có thể là sợ tôi đánh hắn.”

Du Tử Tích: “...”

Nói cũng giống nhau như thế, còn nói không có quan hệ gì, lừa gạt quỷ à!

Du Tử Tích còn chưa hỏi thăm được gì, Trì Quy đã xách theo trà sữa trở về.

Dáng người Trì Quy vốn đã cao, trong đám người rất là dễ thấy.

Hôm nay mặc hắn đồ thường, bên trong là áo thun, bên ngoài khoác một chiếc áo len hơi dày, quần là quần tây màu xanh đen rất tùy tiện, giày thể thao màu trắng, cả người đem đến một loại cảm giác thanh xuân rực sáng.

“Trì ca, tới tới tới, ngồi đi.” Du Tử Tích chân chó lau ghế cho Trì Quy.

Trì Quy chỉ mua hai ly trà sữa, Du Tử Tích lôi kéo hắn: “Trì ca, không phải bảo anh mua thêm một ly sao?”

“Cậu muốn uống hai ly?”

“Không phải, bạn học Hàng ở đây mà!” Anh không nhìn thấy sao?

Trì Quy lấy từ bên trong ra một ly, đẩy sang phía Sơ Tranh bên kia, một ly khác ném cho Du Tử Tích.

Du Tử Tích: “???”

Vậy không phải còn thiếu một ly sao?

Du Tử Tích kịp phản ứng: “Trì ca anh không uống à?”

Trì Quy ngoài cười nhưng trong không cười: “Không uống.”

“Nhưng mà...”

Trì Quy nguýt cậu một cái, Du Tử Tích bị nguýt đến không hiểu thấu, nhưng vẫn im lặng, không tiếp tục nói nhiều nữa.

“Tại sao cô không đi dạo viện bảo tàng?” Trì Quy nhíu mày hỏi Sơ Tranh.

Giọng điệu Sơ Tranh nhẹ nhàng: “Không có hứng thú.”

Trì Quy: “Vậy cô định viết cảm nghĩ sau khi thăm quan thế nào?”

Sơ Tranh: “...”

Anh nói cái gì?!

Còn có cảm nghĩ sau khi thăm quan cơ á?

Đây không phải là bài tập mà học sinh tiểu học mới có sao?

“Cô không biết?”

“Trì ca, chúng ta cũng không cùng một giáo viên, lớp của bạn học Hàng có lẽ không có bài tập này thì sao.”

Sơ Tranh âm thầm thở phào.

Kết quả còn chưa đưa tiễn được hơi thở này đi, lại nghe Trì Quy nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy lớp khác cũng có, lớp nào tham gia lần du lịch mùa thu này đều phải làm.”

Sơ Tranh: “...”

Trường học có bệnh đúng không!!

Sơ Tranh trấn định hít sâu, liếc nhìn người đối diện: “Tại sao anh không xem?”

Trì Quy cười cười, hơi nghiêng đầu: “Trung học Hoa Hải chúng tôi không làm bài tập.”

“...”

Lời này ta không cách nào phản bác được.

Trì Quy hảo tâm nhắc nhở: “Cô chắc chắn không đi dạo xem à?”

“Không cần.” Dựa theo tần suất chụp ảnh của Tần Kiều, trừ nơi không thể chụp ảnh, thì cô ấy đều có thể chụp được.

Mà dựa theo độ nhiệt tình của Tần Kiều đối với cô, chắc hẳn cô không cần tốn sức là có thể trông thấy ảnh chụp.

Cho nên như vậy cũng giống như chính cô đi dạo xem!

Ta thật đúng là một thiên tài!

***

Thật xin lỗi Tranh gia, đây không phải bài tập mà học sinh tiểu học mới có đâu, em sinh ziên năm cuối còn phải đi thăm quan bảo tàng và viết cảm nghĩ đây (×﹏×)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.