Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thứ hai.
Sơ Tranh mua bữa sáng, đi qua sân thể dục, từ rất xa trông thấy thiếu niên mang mái tóc màu đỏ rượu và mấy học sinh đứng cùng nhau, đứng dọc theo sân thể dục.
Trước mặt bọn họ còn có một giáo viên, đang chỉ vào bọn họ, cảm xúc kích động nói gì đó.
Sơ Tranh bất động thanh sắc đi qua bên kia, xung quanh đã có học sinh vây xem, cô đi qua cũng không tính là đột ngột.
“Đầu tuần đã nói với các em thế nào rồi!!”
“Hôm nay các em vẫn như thế này đây, các em muốn tôi tức chết à?”
“Đây là trung học Đông Dương, không phải trung học Hoa Hải!”
“Các em có còn dáng vẻ của học sinh nữa không! Nhìn người ta xem, có ai giống như các em không hả? Thành tích không được thì thôi đi, còn cả ngày làm những chuyện này nữa?”
Giáo viên cảm xúc kích động chắc là giáo viên của trung học Hoa Hải, học sinh nhiều, giáo viên chắc chắn không đủ, cho nên giáo viên của trung học Hoa Hải cũng trực tiếp được sắp xếp qua.
“Ôi thầy ơi, chúng em cũng không muốn tới mà.” Nam sinh mặc áo khoác da cực kỳ lòe loẹt giơ tay: “Hoa Hải tốt biết bao nhiêu, các cậu nói có đúng không nào.”
Mấy nam sinh cùng nhau ồn ào.
Giáo viên tức giận đến mức giống như sắp phát bệnh tim.
Trong mấy người này, duy chỉ có một người không nói gì, so với những người khác mà nói, mái tóc của hắn chỉ hơi rực rỡ, đồng phục mặc dù mặc không hợp quy tắc, nhưng tốt xấu gì vẫn khoác trên người.
“Tất cả im miệng hết cho tôi!” Giáo viên tức giận đến mức gầm thét lên: “Các em có biết xấu hổ chút nào không, bị nhiều người nhìn như vậy mà còn rất đắc ý à? Mời phụ huynh! Mời phụ huynh đến đây hết cho tôi!!”
Mấy học sinh thấy giáo viên thật sự tức giận, dồn dập yên tĩnh lại.
“Nam sinh kia là ai thế?”
“Ai cơ?”
“Người kia kìa, tóc màu đỏ rượu ấy.”
“Trì Quy, có phải rất đẹp trai không?”
“Đúng là rất đẹp trai, đẹp trai hơn mấy người của trường chúng ta nhiều.”
Các nữ sinh thảo luận chính là dung mạo, mà các nam sinh xem chính là náo nhiệt.
Giáo viên cưỡng chế bắt mấy người này xử lý lại vẻ ngoài cho tốt, đặc biệt là nhuộm tóc, nhất định phải nhuộm lại, nếu không sẽ tự tay cắt luôn cho bọn họ.
Giáo viên vừa đi, mọi người cũng không tiện tiếp tục vây xem, dồn dập tản ra.
Lúc đầu Sơ Tranh đứng ở đằng sau đám người, người tản ra hết, cô còn chưa đi, lập tức có chút chói mắt.
Nam sinh bên người Trì Quy dùng cùi chỏ chọc hắn: “Ai, Trì ca Trì ca, anh nhìn nữ sinh kia kìa, có phải là nữ sinh hồi đầu tuần chúng ta gặp phải không?”
Nghe vậy, Trì Quy nhìn sang theo.
Cô gái mặc đồng phục, tóc dài buộc lại, một tay đút trong túi áo đồng phục, một tay xách theo túi đựng bữa sáng.
Trên mặt không có chút biểu cảm nào, toàn thân lộ ra một cỗ quạnh quẽ và xa cách.
Cô cứ yên tĩnh đứng ở đó như vậy, mắt không chớp nhìn...
Trì Quy nhìn xung quanh một chút.
Nhìn hắn?
“Trì ca, đang nhìn anh kìa.” Nam sinh hưng phấn dùng cùi chỏ chọc hắn, lửa bát quái trong mắt cháy hừng hực.
Trì Quy cũng không khiêm tốn: “Hình như là vậy.”
Nam sinh cảm thán: “Lại là fangirl của anh nha. Dáng dấp đẹp trai tốt thế đấy, fangirl có thể quấn một vòng toàn thành.”
Người bên cạnh chen vào nói: “Cái gì mà toàn thành, nhất định phải là toàn cầu! Trì ca nhà chúng ta là ai chứ, điểm phô trương ấy nhất định phải có.”
“Trì ca, cô ấy đến đây!”
Trong tiếng vui đùa ầm ĩ của bọn nam sinh này, Sơ Tranh đi tới.
Bưng mặt không cảm xúc, đi đường sinh gió, khí thế hung hăng, có chút giống đến trả thù.
Ánh mắt cô chỉ rơi trên người Trì Quy, những người còn lại ngay cả một ánh mắt liếc qua cũng không chia cho.
“Anh tên Trì Quy?”
Trì Quy “ừ” một tiếng, ngữ điệu kéo hơi dài, đuôi lông mày nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
“Add cái Wechat.”
Trì Quy nghiêng đầu, tóc mềm mại theo động tác của hắn trượt sang một bên, nhìn cực kỳ mềm mại, muốn sờ sờ xem thử xúc cảm thế nào.
Trì Quy câu khóe môi: “Xin lỗi bạn học, tôi không yêu đương.”
Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem làm sao để thể nghiệm cảm giác, thì nghe thấy Trì Quy nói một câu như vậy.
“Ồ...” Ta chỉ hỏi mi phương thức liên lạc, liên quan gì đến chuyện yêu đương? Sơ Tranh nghĩ nghĩ, thử thăm dò nói: “Vậy kết hôn?” Dù sao cuối cùng cũng là kết hôn, không bằng trực tiếp chút đi! Làm người chính là phải đại khí rộng lượng mà!
【...】 Từ đại khí rộng lượng này dùng như thế hả?
Trì Quy: “...”
“Phụt!”
“Ha ha ha ha!!”
Trừ người trong cuộc, mấy nam sinh khác ôm nhau cười lăn lộn.
Bọn họ từng gặp không ít người thổ lộ, nhưng dám to gan nói ra những lời này như thế, tuyệt đối là người đầu tiên.
Người trong cuộc cực kỳ tỉnh táo: “Bạn học, tôi cũng không có dự định kết hôn.”
“Ồ.” Sơ Tranh không thèm để ý chút nào: “Vậy add Wechat không?”
“...”
Ý này của hắn chẳng lẽ là từ chối còn chưa đủ rõ ràng?
“Bạn học, Trì ca của chúng tôi chưa từng add Wechat con gái.” Nam sinh cười đến sắp tắt thở bên cạnh chen vào nói.
“Ồ.”
Sơ Tranh quét mắt qua nhìn thấy bạn bàn trước đi qua sân thể dục, gọi người đến.
“Hàng... Sơ Tranh, cậu có chuyện gì không?” Bạn bàn trước có chút run rẩy, Hàng Sơ Tranh này mấy ngày nay luôn luôn mang đến cho cậu ta một cảm giác cực kỳ hung dữ.
Sơ Tranh đưa điện thoại cho cậu ta, sau đó nhìn về phía Trì Quy, trong hùng hồn mang theo khí thế hung ác: “Nam sinh, add!”
Trì Quy: “...” Đổi một nam sinh đến thì điện thoại kia không phải của cô nữa à? Cô thông minh đến cỡ đó cơ đấy?
“Ha ha ha ha!!!”
“Không được, tôi cười sắp tắt thở rồi!!”
Bạn bàn trước cực kỳ ngơ ngác... Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?
Trì Quy nhìn Sơ Tranh mấy lần, trong tiếng cười của đồng bạn, cũng thật sự lấy điện thoại di động ra, để bạn bàn trước dùng điện thoại của Sơ Tranh quét mã của hắn.
Sơ Tranh xác định đã add, nhét bữa sáng trong tay cho Trì Quy, sau đó dẫn theo bạn bàn trước đang ngơ ngác nghênh ngang rời đi.
“Trì ca, uiiii ~” Nam sinh nháy mắt ra hiệu với Trì Quy: “Nữ sinh này khá là khác biệt nha, anh thế mà thật sự add cô ấy à.”
“Tôi sợ cô ta đánh tôi.” Trì Quy cất điện thoại vào trong túi, quan sát bữa sáng trong tay, cái này hình như mua ở nhà ăn của trường học.
Đám người: “...”
Nói mới nhớ, tư thế của cô gái vừa rồi thật đúng là khá giống như đến để gây chuyện đánh nhau, hung dữ đến một nhóm.
Lần đầu gặp xin Wechat là xin như thế sao.
Quả nhiên không đi đường thường, sẽ có được thu hoạch không giống nhau.
Nhìn đi, Trì ca chưa từng add Wechat nữ sinh, chẳng phải đã add cô rồi sao?
“Không phải, Trì ca, anh sợ một nữ sinh á? Anh đùa gì thế! Mặt mũi đại ca Hoa Hải của anh anh định từ bỏ à?”
Trì Quy: “Tôi không đánh con gái.”
“Đánh rắm, anh còn nhớ hai tháng trước anh đã làm gì không? Ôi ôi ôi... Trì ca, anh đi đâu đấy?”
Trì Quy: “Nhuộm tóc.”
“A... Nhuộm lại thật á?” Mấy nam sinh vội vàng đuổi theo: “Không phải đã nói kiên quyết không nhuộm lại sao? Trì ca, sao anh có thể phản bội lời thề của chúng ta?”
Trì Quy cười một cái, không đáp lời, lấy từ trong túi ra một cái bánh bao.
Bánh bao của nhà ăn hình như không tệ...
“Trì ca, anh lại còn ăn bữa sáng người ta tặng cho?” Có biến! Tuyệt đối có biến!
“Không thể lãng phí.” Trì Quy đưa cái túi tới: “Ăn không?”
“... Ăn!” Ăn chùa ngu sao mà không ăn.
Vốn chính là một nhóm người, mấy người chỉ cần một xíu là có thể chia xong bánh bao.
***
Lịch đăng chương thống nhất bây giờ là 1 ngày 2-3 chương nhé mọi người.
Có lẽ vì đu lâu quá nên hết thời điểm để đu rồi (╥﹏╥)
Giờ mình phải hạn chế tối đa thời gian dùng điện thoại máy tính.
Mình sẽ cố gắng up theo tiến độ đã đặt ra, bạo chương có lẽ là chuyện hơi xa vời, mọi người thông cảm.
[Những người không đọc trang chính chủ thì đừng than vãn, không rảnh, không có thời gian chửi nhau, không nghe, cảm ơn!]