Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 515: Chương 515: Con tin khó làm (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Nam tử uống một ngụm nước, súc súc miệng, nhổ vào cái chậu mà một nữ tử đang bưng bên cạnh.

Trần Phi đứng ở phía sau: “Điện hạ, ngài có biết hôm nay nguy hiểm đến cỡ nào không?”

Nam tử phất tay cho nữ tử lui xuống, không thèm để ý ngồi xuống: “Không phải là không có chuyện gì rồi sao?”

“Đúng là không có chuyện gì, nhưng đó là bởi vì bọn họ bán ngài vào Khuynh Hồng lâu, nếu như bán vào nơi khác, thì ngài phải làm sao đây?”

“Ai, ngươi không thể trông mong ta tốt hơn được à?”

“...” Trần Phi mặt đầy hắc tuyến, ta rất trông mong ngài tốt, nhưng ngài đừng có làm loạn được không! “Hôm nay sao ngài lại chọc phải bọn họ vậy?”

Nam tử chống cằm: “Người kia giẫm chết con dế ta vừa mua, ta bảo hắn nói lời xin lỗi, hắn liền động thủ với ta.”

Trần Phi: “...”

Rốt cuộc ngài mua dế ở chỗ quái nào? Mà có thể gặp phải những người như vậy hả?

“Đáng thương cho dế của ta.” Ngón tay nam tử điểm lên không trung một cái: “Trần Phi à, ngươi đi lập cho dế của ta một cái mộ bia đi.”

Trần Phi: “...”

Cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Trần Phi nhìn nam tử một chút, qua đi mở cửa.

Tú bà đi theo Trần Phi vào.

Đôi mắt tú bà không dám nhìn loạn, rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mặt đất, chậm rãi nói: “Công tử, bên ngoài có một vị khách nhân, ra tay hào phóng, nhưng đều không hài lòng với người trong lâu...”

“Không hài lòng với người trong lâu, vậy ta có cách nào đâu.” Nam tử nói: “Tiễn khách đi.”

“Công tử...” Tú bà dừng một chút: “Ta thấy người kia, có chút giống con tin của Vệ quốc.”

Nam tử nhíu mày, khóe miệng giơ lên nụ cười nhàn nhạt: “Con tin Vệ quốc?”

“Có chút giống... Ta không xác định.” Bức họa và chân thân có điểm khác biệt, tú bà chẳng qua là cảm thấy có chút giống, không chắc chắn lắm, nên không dám khẳng định.

“Đi xem một chút.” Nam tử lập tức có hứng thú.

Tú bà vội vàng dẫn đường.

Sau khi tú bà vào cửa, không đóng cửa lại, nên nam tử đứng ở đằng xa nhìn một chút.

“Thật đúng là hắn.” Giọng điệu nam tử chứa ý cười: “Con tin của Vệ quốc, chạy tới đây tầm hoan tán nhạc, thú vị.”

Tú bà rất nhanh liền đi ra.

“Công tử...”

“Ừ, là hắn.” Nam tử nói: “Chướng mắt hết tất cả các cô nương trong lâu?”

“Không phải, hắn không phải đến tìm cô nương.” Tú bà nói.

Không phải đến tìm cô nương...

Đuôi lông mày nam tử nhướn lên: “Hắn thích nam tử?”

Tú bà lộ ra một nụ cười cung kính lại không thất lễ.

Ai có thể nghĩ tới, con tin của Vệ quốc lại có sở thích như vậy.

“Nghe ý tứ kia... thì có vẻ hắn biết trong lâu chúng ta, vừa mua được một người...” Tú bà không dám nói tiếp.

Bởi vì người vừa mua được chính là vị trước mặt này.

“Điện hạ, hành vi gần đây của con tin Vệ quốc rất quái dị, chúng ta không cần...” Trêu chọc.

“Ngươi đi nhặt chỗ y phục ta vừa ném đi về đây.” Nam tử không đợi Trần Phi nói xong: “Nhanh lên.”

Trần Phi: “...”

...

Nam tử thay đổi y phục, kéo kéo mái tóc mình vừa chải kỹ, còn làm cho gương mặt mình trở nên chật vật hơn một chút.

“Trói lại.”

“Điện hạ.” Trần Phi cầm dây thừng, đầu đầy hắc tuyến.

Kiểu chơi này có chút quá mức đấy!

“Trói đi.” Nam tử đặt tay ra sau lưng, thấy Trần Phi bất động hồi lâu, quay đầu sai tú bà: “Ngươi tới.”

Tú bà: “...”

Ta... Ta không dám.

Cuối cùng vẫn là Trần Phi động thủ trói.

“Điện hạ, đây là nút thòng lọng, ngài có thể mở ra.”

Nam tử gật đầu: “Đưa ta tới đó đi.”

Chờ nam tử bị đưa đi, tú bà nhìn Trần Phi: “Thật sự để... Công tử đi sao?”

“Tâm tư của điện hạ, ta cũng không hiểu.” Trần Phi nói: “Cho người chuẩn bị, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức đi cứu điện hạ.”

Vì chủ tử này của hắn, làm chuyện gì cũng chỉ thích thú trong vòng ba phút.

Tỉ như làm vườn, vẽ tranh...

Hiện tại đã phát triển đến nuôi dế.

Có lẽ sáng mai lại đổi một sở thích khác.

Nhìn như không tim không phổi, không thèm để ý đến bất cứ thứ gì cả, nhưng trên thực tế thì sao?

Trên vai hắn gánh vác quá nhiều thứ.

...

“Đứng lại!”

Trên hành lang vang lên một tiếng quát.

Nữ tử uống đến say khướt, đi lại cũng lung la lung lay, nàng ta chỉ vào người ở chính giữa: “Người này... người này...”

“Thôi tiểu thư, ngài uống say rồi.” Phía sau có nam tử chạy tới, kéo nữ tử về.

“Uống say cái gì? Ta sao có thể uống say?!” Thôi tiểu thư không hề có một chút rụt rè nào của nữ tử ở niên đại này, ôm nam tử hôn một cái, sau đó chỉ vào người bị nàng ta ngăn lại: “Đây là ai vậy? Sao ta chưa từng thấy qua?”

“Ai... Thôi tiểu thư, sao thế này?” Tú bà đong đưa cây quạt: “Các ngươi hầu hạ kiểu gì đấy, còn không mau mang Thôi tiểu thư về phòng.”

“Về phòng cái gì.” Thôi tiểu thư không vui: “Đây, đây có phải là người mới tới không?”

Tú bà liếc nhìn nam tử phía sau một chút.

Mới tới cái quỷ mà mới tới!

Đây là chủ tử của bọn họ!

Tú bà chắn trước mặt nam tử, cười nói: “Thôi tiểu thư uống say rồi, làm gì có người mới tới nào.”

“Ngươi bớt... bớt gạt ta đi!” Thôi tiểu thư ra sức chụp bả vai tú bà: “Bản tiểu thư nhìn thấy rồi, ngươi tránh ra, tránh ra!”

Thôi tiểu thư đẩy tú bà ra.

Tú bà nháy mắt với đang nam tử đỡ Thôi tiểu thư.

Nhanh chóng dẫn đi đi.

Nam tử rất cố gắng kéo Thôi tiểu thư.

Đáng tiếc Thôi tiểu thư uống say nên sức lực rất lớn, không những không bị kéo đi, mà ngược lại còn đẩy tú bà lui lại đến mấy bước.

“Ta muốn hắn, hắn... Đúng, chính là hắn, hôm nay ta muốn hắn!!” Thôi tiểu thư chỉ vào nam tử phía sau.

Trên thực tế Thôi tiểu thư căn bản không thấy rõ người.

Chỉ là lúc này có hơi men trong người, tính tình nổi lên, ngươi càng không cho ta thì ta càng phải lấy được.

“Thôi tiểu thư... người này...”

“Bản tiểu thư có tiền, không thiếu của ngươi đâu.” Thôi tiểu thư cười hắc hắc, say khướt lấy ngân phiếu ra: “Ngươi xem, bản tiểu thư có tiền.”

Tú bà: “...”

Dù có tiền thì đây cũng không phải là người mà ngươi có thể chơi được!!

Tú bà trở ngại thân phận của Thôi tiểu thư, không dám đánh, chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

Nhưng Thôi tiểu thư dầu muối không ăn.

Tú bà kéo Thôi tiểu thư, bảo người phía sau, nhanh chóng mang chủ tử nhà mình rời đi.

Thôi tiểu thư náo đến kịch liệt, tú bà muốn kéo cũng kéo không được.

“Đứng lại!”

“Bản tiểu thư bảo các ngươi đứng lại!”

“Bọn cẩu nô tài các ngươi làm gì thế, bản tiểu thư có tiền, thứ bản tiểu thư muốn mà các ngươi dám không cho à!”

“Đứng lại!”

Thôi tiểu thư một cước đá văng người đang chuẩn bị đóng cửa, rồi ngã vào trong phòng theo.

Tú bà nhanh chóng đuổi theo vào: “Công tử, thật ngại quá, Thôi tiểu thư uống quá nhiều.”

“Bản tiểu thư không say!” Thôi tiểu thư phất tay, nàng ta híp mắt nhìn về phía người trong gian phòng, trước mắt có mấy cái bóng chồng lên nhau, Thôi tiểu thư vừa lắc đầu vừa phất tay: “Ngươi... Ngươi...”

Nàng ta chỉ vào người ngồi trong gian phòng.

Ngươi cả nửa ngày, nhưng không nói được ngươi cái gì.

“Ngươi... con tin Vệ quốc!”

Cuối cùng Thôi tiểu thư cũng nói được một hơi rõ ràng.

Sơ Tranh: “...”

Đây là ai vậy!

Có biết lễ phép không hả!

“Con tin Vệ quốc...” Thôi tiểu thư lung la lung lay đi về phía Sơ Tranh, đặt mông ngồi xuống đối diện cô.

Thôi tiểu thư lắc đầu, chỉ vào cô: “Dáng dấp còn rất anh tuấn nha. Ngươi đến nơi này... A, ngươi muốn người này à?”

Ngón tay Thôi tiểu thư nhoáng lên trên không trung một cái, chỉ vào tú bà.

Tú bà: “...”

“Không phải không phải... Không phải ngươi.”

Ngón tay Thôi tiểu thư chậm chạp di động, cuối cùng dừng trên người nam tử bị mang vào kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.