Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Không muốn.”
Sơ Tranh nhấc chân, giẫm lên câu chữ kia, đi vào trong bóng tối.
Đuôi lông mày xinh đẹp của Liên Quỳnh hơi nhếch lên, đồng tử bị hắc ám cắn nuốt, từ rõ ràng dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ.
Hắn nhếch khóe môi cười một cái, cất bước đuổi theo.
“Vì sao? Vệ quốc là cố hương của ngươi, chuyện ngươi muốn làm nhất không phải là trở lại Vệ quốc sao.” Giọng nói của Liên Quỳnh lưu chuyển trong bóng đêm, chảy vào đáy lòng Sơ Tranh.
Giọng nói ấy luôn luôn hàm chứa ý cười câu nhân, lại mang theo điểm cưng chiều.
Làm cho người ta muốn sa vào trong âm thanh của hắn, giống như mình được hắn che chở, bảo vệ...
“Ngươi vẫn luôn nói chuyện như vậy?” Sơ Tranh quay người hỏi hắn.
Liên Quỳnh thiếu chút nữa không dừng kịp mà đụng phải người cô.
Cách nhau rất gần, nên Liên Quỳnh có thể nghe được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, loại rượu này là chiêu bài của Khuynh Hồng lâu, là “Ngàn Ngày Xuân” mà hắn ghét nhất.
Hương vị kia rất nồng đậm.
Hắn vô cùng không thích.
Nhưng khách nhân tới Khuynh Hồng lâu, đại đa số đều thích loại rượu này, hắn yêu cầu muốn đổi rượu, bị tú bà và Trần Phi đồng thời cự tuyệt, cảm thấy là hắn đang cố tình gây sự.
—— Ngàn Ngày Xuân say lòng người, rất nhiều khách nhân uống không được mấy chén đã say, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta say đến bất tỉnh nhân sự. Ngày thứ hai tỉnh lại, sẽ không nhớ rõ chuyện gì cả, thứ này, có thể cho hắn tùy tiện đổi bỏ sao?
Liên Quỳnh hơi ghét bỏ lui lại hai bước: “Cái gì?”
Mùi rượu trên người Sơ Tranh cũng không nồng, cô cũng chỉ uống hai ba chén mà thôi.
Sơ Tranh: “Ngươi vẫn luôn dùng giọng điệu vừa rồi để nói chuyện?”
Liên Quỳnh: “...”
Lời hắn vừa nói có vấn đề gì không?
Nửa ngày sau, Liên Quỳnh gật đầu.
“Về sau không cho phép nói như thế nữa.” Sơ Tranh nói: “Ngươi là của ta, không cho phép câu dẫn người khác.”
Liên Quỳnh: “??”
“Khoan đã, thập tam hoàng tử, có phải chúng ta có hiểu lầm gì đó rồi không?” Liên Quỳnh vội vàng nói: “Ta rất cảm kích ngươi vì đã mang ta ra khỏi chỗ kia, nhưng ta không thích nam phong. Đương nhiên, ta cũng không ngại ngươi thích ta, thích ai là quyền của ngươi, ta cũng sẽ không kỳ thị ngươi...”
Sơ Tranh dữ dằn cường điệu: “Không cho phép dùng giọng điệu vừa rồi nói chuyện với người khác.”
Liên Quỳnh: “...”
Từng trận âm phong đảo qua phía sau cổ.
Sao lại có chút lạnh nhỉ.
...
Không biết là Liên Quỳnh bị Sơ Tranh hù đến, hay là thế nào, mà không phản đối, nhưng cũng không đáp ứng.
Hắn trầm mặc đi bên cạnh Sơ Tranh.
Gió đêm mang theo mùi rượu Ngàn Ngày Xuân, phất qua chóp mũi hắn.
Hương vị kia bỗng nhiên trở nên mát lạnh.
Nhưng... vẫn thật đáng ghét!
“Thập tam hoàng tử, tại sao chúng ta phải leo tường?”
Liên Quỳnh đứng ở dưới tường hoàng cung, biểu cảm trên mặt cũng không biết nên bày thế nào.
“Ngươi muốn chui lỗ chó?” Sơ Tranh hỏi lại.
“...” Chui lỗ chó cái gì! Liên Quỳnh nhắc nhở: “Chúng ta có thể đi vào từ cửa cung.”
“Ngươi có thể, ta không thể.” Sơ Tranh nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì ta...” Leo tường ra! “Là con tin của Vệ quốc.”
Chúng ta không giống.
Con ngươi Liên Quỳnh khẽ híp lại: “Thập tam hoàng tử không phải ra ngoài từ cửa cung?”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh chạy lấy đà hai bước, giẫm lên chỗ nhô lên bên cạnh, nhảy hai cái lên thành cung, động tác liền mạch lưu loát, như nước chảy mây trôi, ẩn ẩn lộ ra một cỗ phong phạm của hiệp giả.
Liên Quỳnh chỉ kịp trông thấy góc áo của Sơ Tranh biến mất ở thành cung.
Liên Quỳnh nhếch môi, nhìn qua thành cung, một lát sau chỉ có thể leo tường đi vào.
Nhưng khi hắn rơi xuống, thì nơi đó làm gì còn bóng người nữa.
Liên Quỳnh: “...”
...
Liên Quỳnh trở lại cung.
Trần Phi đã đợi ở cửa cung, thấy hắn trở về, biểu tình nôn nóng đến đón: “Điện hạ, ngài đã trở lại.”
Liên Quỳnh vỗ bả vai Trần Phi, ngữ khí kiên định: “Ngàn Ngày Xuân! Nhất định phải đổi!”
Quá đáng ghét!
Trần Phi: “??”
Ngàn Ngày Xuân sao lại trêu chọc điện hạ rồi?
“Vâng, điện hạ.” Sáng mai cho người đổi tên của Ngàn Ngày Xuân đi.
Trần Phi an bài xong chỗ đứng cho Ngàn Ngày Xuân, lập tức vòng về chủ đề chính: “Ngài và con tin Vệ quốc nói cái gì thế?”
Liên Quỳnh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút.
Yếu ớt lên tiếng: “... Hắn nói coi trọng ta.”
“Điện hạ, cái coi trọng này, là coi trọng nào.”
“Ngươi cảm thấy là coi trọng nào?” Liên Quỳnh liếc nhìn hắn một cái.
“...” Trần Phi không dám nói.
Tính tình dở dở ương ương của điện hạ nói đến là đến, nếu nói nhầm thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Liên Quỳnh thở dài: “Trần Phi, ngươi đi giết hắn đi.”
Trần Phi: “...”
Nhìn dáng vẻ này của điện hạ, chuyện không lớn, không cần bối rối.
...
Sơ Tranh chỉ cảm thấy Liên Quỳnh là tên lừa đảo.
Đã nói sẽ cảm thấy cô là người tốt, kết quả lâu như vậy mà vẫn không cảm thấy cô là người tốt.
Cho nên Sơ Tranh tức giận, bỏ đi một mình.
Cô lặng yên không tiếng động trở lại tẩm cung.
Tiểu Sơn Tử ngủ như heo, cô nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, Vương Giả liền nhét tư liệu của Liên Quỳnh qua.
Sơ Tranh: “...”
Ta XXX bố khỉ nhà ngươi!
Ta chỉ muốn ngủ một giấc.
Ngủ một giấc!
Khó đến như vậy sao?!
Tại sao phải đối xử với một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta tàn nhẫn vậy hả!
Liên Quỳnh.
Tam hoàng tử Tấn quốc.
Mẫu thân Tiêu phi là mỹ nhân vang danh thiên hạ, độc sủng hậu cung.
Yêu ai yêu cả đường đi, sau khi Liên Quỳnh sinh ra, cũng nhận hết sự sủng ái của hoàng đế Tấn quốc.
Nhưng mà chỉ qua một năm sau, hoàng hậu sinh hạ công chúa Vân Lan.
Hoàng đế đột nhiên bắt đầu lạnh nhạt với Tiêu phi, hoàng hậu lần nữa được sủng ái, công chúa Vân Lan trở thành bảo bối hoàng đế nâng trên đầu quả tim mà cưng chiều.
Sau đó Tiêu phi không được sủng nữa.
Lúc Liên Quỳnh mười ba tuổi, Tiêu thị nhất tộc, bởi vì sử dụng vu cổ chi thuật, mà bị chém đầu cả nhà.
Chỉ lưu lại mình Tiêu phi và Liên Quỳnh.
Tiêu phi kêu oan mấy ngày, nhưng không thể cứu được Tiêu thị nhất tộc, vào ngày Tiêu thị nhất tộc bị hành hình, Tiêu phi treo cổ tự vẫn trong cung điện.
Sau khi Tiêu phi chết hai năm, tính cách ăn chơi trác táng của Liên Quỳnh càng dữ dội hơn.
Dưới cơn nóng giận, hoàng đế phạt hắn đến biên quan.
Ở biên quan Liên Quỳnh cũng không ăn chơi trác táng như tin tức truyền về.
Hắn không chỉ thu phục được quân đội biên quan, mà còn có liên hệ với Sở quốc.
Sau khi Liên Quỳnh trở về, hành vi và tác phong vẫn không có gì khác biệt so với trước kia, hành vi ăn chơi tất nhiên chọc cho hoàng đế tức giận không ngừng.
Liên Quỳnh biểu hiện ra mình không có hứng thú với hoàng vị.
Kì thực vẫn luôn âm thầm bố trí.
Khi tất cả mọi người vì ngôi vị hoàng đế kia mà tranh giành đến ngươi chết ta sống.
Liên Quỳnh dẫn Sở quân tiến vào, một đường mạnh mẽ, tiến thẳng vào hoàng thành, toàn bộ Tấn quốc lâm vào cảnh dân chúng lầm than.
Có lẽ kể từ lúc mẫu thân hắn thắt cổ tự vẫn, Tiêu thị nhất tộc hủy diệt, thì hắn đã bắt đầu đứng ở biên giới của sự hắc hóa rồi, chỉ là hắn che giấu quá tốt mà thôi.
【 Tiểu tỷ tỷ, trạng thái hiện tại của Liên Quỳnh đã không tốt lắm, mong cô đừng kích thích hắn nữa! 】 Vương Giả tri kỷ nhắc nhở: 【 Xin hãy dành cho thẻ người tốt sự quan tâm dịu dàng như gió xuân. Giống như cách làm tối hôm nay của cô, ném hắn lại một mình chính là một sai lầm rất nghiêm trọng đấy! 】
Sơ Tranh lăn trên giường một vòng.
Phiền quá à.
Cũng chưa có ai dành cho ta sự quan tâm dịu dàng như gió xuân!
Dựa vào cái gì mà ta phải cho hắn?!
Vương Giả sợ Sơ Tranh làm loạn, lập tức chỉ rõ phương hướng: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô chỉ cần làm thẻ người tốt từ bỏ kế hoạch, đừng khiến cho dân chúng lầm than là được rồi, tuyệt đối không nên có những suy nghĩ khác. 】
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ta không nghĩ gì cả.”
【...】 Ta tin cô mới có quỷ.
Sơ Tranh kéo chăn trùm lên đầu.
Chuyện sáng mai, sáng mai nghĩ.
Đi ngủ!
Ai cũng đừng mơ kêu cô lần nữa!