Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 13: Chương 13: Đại gia cưa trai (12)




#SoTranh

Edit: Trầm Mê Nam Sắc - tuyetvoi_

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=============================

Diệp Trầm vừa rời đi nhưng tự dưng lại quay trở về, trong con ngươi u ám còn trộn lẫn chút bực tức: “Trả xe đạp cho tôi.”

Sơ Tranh mặt lạnh như tiền đổi tay cầm chai nước, hỏi: “Tôi trả cho cậu thì cậu có thấy tôi là người tốt không? “

“......”

Trộm xe đạp của hắn còn muốn hắn nói cô là người tốt?

Đầu óc cô bị xe đạp đụng trúng à!

Sơ Tranh lại lần nữa cầm lấy chai nước đưa cho hắn một cách kín đáo, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, nhân tiện vần vò một chút: “Sau khi tan học chờ tôi ở dưới hầm.”

Nói rồi mặt không biểu cảm rời đi.

Đằng sau lớp mặt nạ lạnh lùng ấy chính là đã sớm phát điên lên được.

Rách việc quá nha!

Vì sao lại có loại nhiệm vụ thế này!

Hắn trở nên xấu xa thì có liên quan quái gì đến ta!

Tại sao ta phải đi ngăn chặn hắn hóa ác!

Làm vai ác không phải rất tốt sao?

Làm người mà không tự thể nghiệm một chút xấu xa độc ác, thì sao có thể hợp tình hợp lí mà nói rằng bản thân mình đã từng trọn vẹn làm người chứ.

【 Chị gái nhỏ, có còn muốn quay về không đó?】Vương Giả cảm thấy nếu như nó vẫn cứ tiếp tục giữ im lặng thì rất có thể chị gái nhà nó sẽ chạy ra giúp đỡ cho Diệp Trầm hóa ác luôn.

“Ngươi không tức giận nữa à?”

【......】Còn biết là nó tức giận cơ đấy! Thế mà lại đặt cho nó cái nhũ danh như vậy, nó đây đường đường là Vương Giả cơ mà.

“Vương Bát Đản.”

【......】

A! Tức quá đi!

Hệ thống hàng xóm nhà bên có chị gái ôn nhu hào phóng biết bao, tại sao nhà nó lại là cái dạng này, đáng ghét thế này! Không thèm quan tâm đến cô nữa!

-

Vừa tan học Diệp Trầm đã đi đến khu dưới hầm.

Lúc này là khoảng thời gian tan học, học sinh từ trên tầng đi xuống, chen chúc náo nhiệt, sự tuỳ ý của tuổi trẻ toát lên sức sống tươi mới.

Nhưng đến khi Sơ Tranh đi xuống, Diệp Trầm bỗng phát hiện ra bốn phía xung quanh cô đều không có bất kì người nào, tựa như có một vòng bảo hộ dựng lên quanh cô, không cho ai đến gần vậy.

Bạn học quanh đó cũng thỉnh thoảng săm soi nhìn, nhưng lại không có người dám đến nói chuyện cùng cô.

Nữ sinh cứ như vậy lạnh nhạt hờ hữngđi đến trước mặt cậu, Diệp Trầm lập tức cảm thấy có không ít người đang dò xét mình.

Cậu cố nhẫn nhịn: “Xe của tôi.”

Sơ Tranh nhấc chân đi đến chỗ để xe đạp.

Diệp Trầm đuổi sát theo sau.

Trường học có nơi đỗ xe chung, bên cạnh cũng có chỗ để xe đạp.

Sơ Tranh chỉ chỉ bên kia, Diệp Trằm liếc mắt nhìn cô một cái rồi đi sang tìm xe mình.

Nhưng đến khi cậu trông thấy chiếc xe đang nằm lăn trên mặt đất, bị phá hủy đến mức biến dạng, thì ánh sáng trong đáy mắt chợt trở nên tối tăm cứ như bị mây đen che khuất.

Đây chính là mục đích của cô ta?

Ha...

Hắn im lặng dựng chiếc xe đạp lên, Sơ Tranh cũng nhìn thấy dáng vẻ hư hại của chiếc xe, ghi đông thì lệch vặn vẹo, săm lốp thì đều bị chọc thủng không còn chút hơi nào, trên thân xe còn có rất nhiều dấu vết loang lổ, rõ ràng đã bị người khác ném qua nện lại, còn bị giẫm đạp lên nữa.

Cậu thiếu niên dùng ánh mắt hung ác lườm qua.

Trời má!

Cái thứ nghiệt súc nào làm!

Chuyện này không có liên quan đến ta!

Nhìn ta như vậy làm gì!

Thiếu niên thu lại ánh mắt, đẩy xe rời đi.

Sơ Tranh cất bước đuổi theo sau, thiếu niên quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng: “Cô còn đi theo tôi làm gì? Chuyện cô muốn làm không phải đều đã làm rồi sao?”

“Không phải tôi.”

“Cô lấy xe của tôi mang đi, không phải là cô thì là ai?” Diệp Trầm chất vấn lại một câu.

“... Làm sao mà tôi biết được là ai, tôi cũng chỉ tuỳ tiện dựng ở đấy, ai mà biết sẽ có người xuống tay với nó.”

Đến một chiếc xe cũng không buông tha.

Lũ chó chết!

“Kỷ Sơ Tranh, cô muốn chỉnh tôi thì không cần phải tốn nhiều công sức làm màu làm mè vờn nhau như thế đâu.” Diệp Trầm nắm chặt ghi đông: “Giờ cô vui vẻ hài lòng rồi chứ?”

Diệp Trầm nói xong, đẩy chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Diệp Trầm nổi nóng ngay tại chỗ, Sơ Tranh lặng im đứng lại không đuổi theo nữa, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tam Mao.

Tam Mao hộc tốc chạy ngay đến.

“Chị Sơ Tranh, sao thế.”

“Chỗ này có camera không?”

“Chỗ này á? “Tam Mao nhìn quanh một chút: “Chắc là có đó, đây không phải là hầm để chung xe đạp sao? Trường học cũng sợ có người tới phá hoại nên chắc là có camera theo dõi.”

Nói đến đoạn sau Tam Mao gật đầu: “Chắn chắn có.”

Camera giám sát trong trường học tất cả đều đặt ở phòng bảo vệ, bọn cô muốn xem băng giám sát cũng không dễ dàng.

Chờ học sinh trong trường đi về gần hết, Tam Mao tìm người dẫn dụ bảo vệ ra ngoài để Sơ Tranh lẻn vào nhìn camera.

Xe dựng ở đó là vào buổi sáng, cho đến tận khi tan học, thời gian suốt cả một ngày, nên muốn nhanh chóng nhìn xem hết tất nhiên là không thể.

Sơ Tranh lấy ra một cái USB từ trong cặp sách của nguyên chủ, copy hết video có trong ngày hôm nay ra.

“Pi pi pi......”

Ở ngoài không ngừng vang lên tiếng báo hiệu bảo vệ đã quay lại.

Sơ Tranh nhìn thanh tiến độ trên màn hình máy tính, ngay khi đã hoàn tất 100% liền rút USB ra rồi nhanh chóng rời khỏi phòng an ninh.

-

Diệp Trầm đẩy xe đi về, đến lúc về được nhà thì cũng đã quá giờ cơm tối.

Hắn dừng xe ở dưới tầng, trầm mặc đứng im bên cạnh chiếc xe.

Mãi một lúc lâu sau hắn mới đi lên tầng, đi xuyên qua tiếng mắng chửi mà trở về phòng mình.

Diệp Trầm cầm cặp sách ném văng lên chiếc giường nhỏ hẹp, ngã vật xuống, cậu chậm rãi cuộn tròn cả người lại.

Diệp Trầm...

Mày không thể chịu thua!

Tất cả những tên đã ức hiếp mày, từng đứa từng đứa phải nhớ cho thật kỹ, một ngày nào đó mày sẽ cho tất cả bọn chúng một bài học.

Rất nhanh sẽ đến lúc tốt nghiệp.

Mày sẽ được rời khỏi nơi này.

Diệp Trầm duy trì tư thế này rất lâu, mãi cho đến khi ngoài cửa phòng yên tĩnh trở lại, hắn mới chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bàn học, lấy bài tập ra bắt đầu làm.

Trong lúc lật tìm trong cặp sách, cậu bỗng chạm vào chai nước kia.

Vẻ mặt cậu cực kì khó coi, trực tiếp mở ra cửa sổ, ném thẳng chai nước ra ngoài.

Diệp Trầm để bản thân mình chìm đắm vào trong biển bài tập, cái gì cũng không nghĩ, chỉ tập trung giải đề bài.

Đùng ——

Có gì đó bỗng đập lên cửa kính, tay đang viết chữ của Diệp Trầm khựng lại.

Cậu nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, trong đôi con ngươi kia cũng tăm tối u tám tựa như màn đêm.

Rồi lại gục đầu xuống tiếp tục viết... Vừa mới viết được một chữ, tiếng “ruỳnh” kia lại xuất hiện, khiến cho người ta phải lạnh gáy.

Diệp Trầm đứng dậy đẩy cửa sổ ra, ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống dưới tầng, phác họa ra mấy bóng người.

Bắt mắt nhất trong đó chẳng ai khác ngoài Sơ Tranh, dù cho đứng ở trong màn đêm thì cũng chẳng thể che giấu được ánh sáng rực rỡ của cô.

Diệp Trầm rụt lại tay đang đẩy cửa sổ.

Đêm hôm khuya khoắt còn muốn đến tìm hắn gây sự...

Diệp Trầm không muốn ra ngoài, nhỡ đâu đi ra ngoài rồi có chuyện gì thì sao, nhưng mà hắn không ra ngoài thì người ở bên ngoài không ngừng ném đá vào cửa sổ của hắn, âm thanh va đập trong đêm tối rất rõ ràng.

Diệp Trầm đặt bút xuống, mở cửa nghe ngóng một hồi, xác định ngoài phòng khách không có ai rồi mới đi xuống tầng.

Hắn vừa đi đến hành lang, đã thấy đám người đứng bên cạnh Sơ Tranh “bình bịch” quỳ xuống.

“Anh Diệp, em xin lỗi.”

Diệp Trầm đứng đơ ở tại chỗ.

Mấy người này...

Là đám bắt nạt sáng nay.

“Anh Diệp, là bọn em có mắt mà không biết núi Thái Sơn.”

“Anh Diệp, xin anh tha thứ cho chúng em, chúng em không hề cố ý làm hỏng xe của anh.”

“Anh Diệp, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Mấy người này chỉ còn thiếu mỗi nước khấu đầu vái lạy cầu xin Diệp Trầm tha thứ nữa mà thôi.

Sáng hôm nay mấy tên này đến giữa trưa mới tới trường học, lúc đó cũng là tầm giờ tan học buổi trưa, lại đúng lúc bọn chúng trông thấy xe đạp của Diệp Trầm, mấy tên này bèn tìm cách đập hỏng xe cậu rồi trốn luôn giờ học buổi chiều.

Khi Sơ Trang mang theo Tam Mao tìm đến tận cửa, chúng mới biết hoá ra người đã cứu Diệp Trầm sáng hôm nay chính là Kỷ Sơ Tranh.

Mọi người đều cùng học trong một ngôi trường, tên tuổi của Kỷ Sơ Tranh tất nhiên bọn chúng đã nghe qua.

Kỷ Sơ Tranh có tiền, nếu cô thật sự muốn tìm người đến “dạy bảo”, thì bọn chúng căn bản cũng không phải là đối thủ.

“Anh Diệp, xin anh tha thứ cho chúng em, chúng em không dám nữa, trước kia đều là do chúng em không đúng, chúng em xin lỗi anh.”

“Anh Diệp, anh muốn đánh muốn chửi đều được, chỉ cần anh tha thứ cho chúng em.”

Diệp Trầm nhìn về phía Sơ Tranh, lúc này cô vẫn chỉ hờ hững nhìn mấy người đang quỳ trên mặt đất.

Bộ dạng Sơ Tranh như vậy làm cho Diệp Trầm đột nhiên nghĩ đến —— cảnh nữ ma đầu chuẩn bị xuống tay giết người.

“Im mồm.” Diệp Trầm hạ giọng quát một tiếng.

Mấy tên tức khắc im bặt.

Diệp Trầm thật rất muốn đánh bọn chúng một trận cho hả giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.