Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 24: Chương 24: Đại gia cưa trai (23)




【 Chị gái nhỏ à, về sau xin chị đừng dùng thủ đoạn như vậy để giải quyết vấn đề có được không? Chúng ta là hệ thống phá của! Chị làm ơn tìm hiểu định nghĩa “phá của” có được không hả!!】

Sơ Tranh: “...”

Phiền phức.

【...】Tiêu tiền mà còn phiền phức!! Tiêu tiền mà còn phiền phức thì cái gì không phiền phức!

Đây là ước mơ tha thiết của biết bao người đấy có biết không! Thật không có mắt nhìn! Tức chết nó mất!

Cha Kỷ muốn làm thủ tục ly hôn với mẹ kế.

Lúc đầu bà ta còn sống chết cầu xin cha Kỷ nhưng ông không hề dao động. Trước giờ bà ta luôn giả một bộ dạng hiền lành dịu dàng, nay lại lộ ra bộ mặt thật khiến người ta ghê tởm, lại còn đòi hỏi cha Kỷ phải chia cắt tài sản.

Cha Kỷ nể tình đã sống với bà ta nhiều năm nên cũng không quá tuyệt tình.

Thế nhưng bà ta lại được đằng chân lân đằng đầu vẫn chưa hài lòng, còn đích thân đưa ra điều kiện quá đáng đến mức khiến cha Kỷ hoàn toàn không chấp nhận nổi.

Ông nghĩ đến để dành cho con gái mình sau này, thẳng thừng cự tuyệt, còn muốn làm mẹ con bọn họ phải tay trắng rời khỏi đây.

Mẹ kế tự kinh doanh đã nhiều năm, cũng may cha Kỷ phát hiện kịp thời, không để cho bà ta cướp mất mấy chỗ tốt.

Cuối cùng bà ta chỉ còn có 2 căn hộ.

Đống biệt thự kia, cha Kỷ trực tiếp đưa cho 2 mẹ con nhà nọ, còn mình thì mang theo Sơ Tranh rời khỏi nhà.

Cho đến khi mọi việc đã trôi qua, cha Kỷ mới có thời gian hỏi Sơ Tranh, làm sao cô có thể cho qua nhiều thứ như vậy.

“...”

Muốn cô phải giải thích thế nào bây giờ?

Tiền từ trên trời rơi xuống?

Trúng xổ số?

Thái Sơn sập trước mặt mà mắt cô còn không chớp, nên đối mặt với câu hỏi của cha Kỷ, cô chỉ bình tĩnh trả lời: “Tiền còn thừa.”

Ngày thường cha Kỷ chu cấp cho nguyên chủ không ít, đã vậy, nguyên chủ còn thường xuyên viện cớ đòi tiền.

Số tiền đó dồn lên, quả thực là 1 con số không nhỏ.

“Khổ cho con rồi.”

Cha Kỷ không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảm khái một câu rồi đứng dậy.

Sơ Tranh: “...”

Có lẽ là xuất phát từ tâm lý áy náy, muốn đền bù tổn thương tinh thần cho cô nên cha Kỷ đối xử với Sơ Tranh rất tốt, về sau quả thực là muốn cái gì có cái nấy.

_

Chuyện xảy ra của Kỷ Đồng Đồng và Dương Thiến Thiến đã sớm truyền khắp cả trường, ngay cả học sinh khác cấp cũng biết. Tất cả là nhờ đám bằng hữu thân cận của cô ta lan tin.

Dương Thiến Thiến nghỉ học một thời gian. Đến khi quay lại trường học tiếp, kết quả là một buổi sáng cũng không chịu nổi, mặt mày xám nghoét rời khỏi trường.

Chuyện của cô ta và Kỷ Đồng Đồng... bị người ta nói đến vô cùng khó nghe.

Kỷ Đồng Đồng từ sau ngày hôm đó vốn không đến trường học, sau đó lại truyền ra chuyện mẹ cô ta ly hôn với cha Kỷ, bèn dứt khoát nghỉ học luôn.

“Nhiệm vụ nghịch tập thế là hoàn thành?”

Sơ Tranh hỏi Vương Giả.

Hiện tại Kỷ Đồng Đồng và mẹ cô ta đã bị đuổi khỏi Kỷ gia. Cha Kỷ thì đối với cô lòng đầy áy náy, sau này ắt hẳn sẽ không cưới thêm người nào khác.

【...】Chỉ tính riêng cái bộ dạng khi hoàn thành nhiệm vụ của chị đã không đạt tiêu chuẩn rồi... Không, phải nói là hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn có được không hả?

“Ta đang hỏi mi đấy.”

【Chỉ cần về sau đám người kia sống không tốt hơn chị thì nhiệm vụ coi như hoàn thành.】

Quá phiền toái.

Đuổi đi rồi còn chưa xong... Quả nhiên phải làm ngoẻo hẳn mới được.

【...】Tại sao chị gái nhỏ lại có loại suy nghĩ này!! Mấy câu phía trên của nó câu nào thì biểu đạt cái ý này hả!!

“Chị Sơ Tranh” Tam Mao thở hổn hển chạy tới: “Mấy ngày nay Diệp Trầm không có đi học, nghe nói người nhà cậu ta đã xin nghỉ học rồi.”

Mấy ngày nay vì có sự việc của Kỷ Đồng Đồng nên Sơ tranh cũng không mấy chú ý đến Diệp Trầm.

Khi phát hiện đã vài ngày rồi mà Diệp Trầm không đến dạy mình học, cô mới nhớ ra.

“Xin nghỉ học?”

“Vâng.” Tam Mao vò đầu: “Nghe nói là bị bệnh.”

Sơ Tranh nghĩ đến những tư liệu thu được trước đó, trong có nói, ngay trước đêm kì thi tốt nghiệp trung học diễn ra, Diệp Trầm gặp phải chuyện khiến hắn không thể tham gia thi đại học, cuối cùng...

Sơ Tranh vung cặp sách về sau lưng, đi thẳng về phía khu nhà Diệp Trầm.

Đến nơi, cô ngó qua cửa sổ chỗ phòng Diệp Trầm thì thấy đang bị đóng kín, màn cửa đều buông xuống, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Sơ Tranh đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi giẫm lên cầu thang, hướng về phía một hộ gia đình đi đến.

Đến nơi, chưa cần cô gõ thì cửa đã tự động mở ra, có người đang khuân đồ định ra ngoài.

“Làm gì đấy?” Người phụ nữ thấy có người đứng chắn bên ngoài thì lập tức cao giọng quát: “Không có việc gì thì đừng chắn lối đi, tránh ra, tránh ra, mau tránh ra!”

“Diệp Trầm đang ở đâu?”

Năm chữ đơn giản, đã thành công khiến người phụ nữ kia đứng hình tại chỗ, nhưng chỉ vài giây sau, mụ lại nổi cơn hung dữ quát: “Nơi này không có ai tên là Diệp Trầm, cô tìm nhầm chỗ rồi. Mau tránh ra, đừng cản đường!”

Sơ Tranh tiến đến gần, trong mắt bà ta chợt có chút hốt hoảng: “Cô định làm gì?”

Sắc mặt cô gái trước mặt mụ hoàn toàn lãnh đạm, ánh mắt lại lạnh như băng, quả thật khiến người ta càng nhìn càng không thấy thoải mái.

Bà ta quay vào trong, hô to một tiếng: “Lão Diệp! Lão Diệp!!”

Sơ Tranh đẩy mụ đàn bà vào lại trong nhà, thân thể mập mạp của bà ta lảo đảo rồi ngã uỵch xuống, vừa lúc người đàn ông kia nghe tiếng chạy đến nơi.

“Chuyện gì thế này?””

Sơ Tranh đi vào, tiện tay đóng cánh cửa lại.

_

Bên trong căn phòng tăm tối, Diệp Trầm đang nằm dưới nền đất lạnh lẽo ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong đôi mắt kia lại lộ ra ánh sáng hung hiểm như rắn độc khiến lòng người rét lạnh.

Kẽo kẹt—

Một người đàn ông đẩy cửa phòng bước vào, hắn ta liếc nhìn Diệp Trầm rồi nói: “Thằng ranh, đừng có vội chết, bác mày còn đang thiếu nợ nhiều tiền lắm đấy. Nếu lão đại của bọn tao không coi trọng mày, thì mày cho là thân thể mày vẫn còn nguyên vẹn được như vậy à?”

Cánh môi Diệp Trầm đều đã khô đến nứt nẻ, cậu nhếch môi, giọng nói trầm khàn đầy hận ý tràn ra: “Tôi và bọn họ chẳng có quan hệ gì cả.”

“Ái chà.” Gã đàn ông cười khả ố: “Lời này mà cũng nói được, chính bác mày bắt mày đến gán nợ đấy thôi.”

Diệp Trầm siết chặt nắm đấm.

Bọn chúng căn bản không phải người nhà của cậu, mà là một đám cầm thú.

“Lão đại cho mày thêm thời gian một đêm cuối cùng, nếu mày vẫn không nghĩ ra cách giải quyết khác, thì cái chờ đợi mày sẽ không phải là đãi ngộ như bây giờ nữa đâu.”

Rầm—

Cửa phòng bị đóng lại, Diệp Trầm tựa vầng trán xuống mặt đất lạnh băng, máu trong thân thể cậu dường như bắt đầu ngưng đọng.

Cậu vốn cho rằng bản thân có thể thoát khỏi bọn họ.

Chỉ còn hai tháng nữa... hai tháng nữa là kì thi tốt nghiệp trung học, sau đó cậu có thể rời khỏi nơi đây.

Thế nhưng chính cậu cũng không thể ngờ lão bác lại có thể làm ra loại chuyện khốn nạn như vậy.

Gã đánh bạc thua tiền, không trả được lại đem cậu ra gán nợ.

Cậu cũng không ngờ, ở xã hội này vẫn còn tồn tại loại người đốn mạt đến thế, hoàn toàn không đối xử với cậu như một con người.

Diệp Trầm bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, máu tươi thấm ra, nhuộm hồng cả mặt đất.

Cậu không thể cứ như vậy mà ngã xuống ở nơi này.

Không thể...

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Trầm bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, có người như đập vào cửa, phát ra âm thanh nặng nề.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị đá văng ra.

Ánh sáng từ bên ngoài đổ nghiêng vào căn phòng.

Diệp Trầm nheo lại đôi mắt còn chưa thích ứng được ánh sáng mạnh, một lát sau mới thấy rõ những người đang đứng ở cửa, một thân âu phục, đeo kính râm, trong tay còn cầm mấy loại vũ khí như gậy gộc[1].

Đám người bên ngoài tiếp tục xông đến, có người còn dùng gậy trực tiếp đánh bay kẻ khác.

Dường như có người tiến vào phòng ngoài, tất cả bọn họ có vẻ lùi lại.

Từ trong ánh sáng, một người nữ sinh thong thả xuất hiện, đôi tay cô đút trong túi áo đồng phục, phong thái vẫn là lãnh đạm xa cách trước sau như một.

Hô hấp Diệp Trầm ngưng trệ, phảng phất như thấy ánh sáng tỏa ra từ trên người cô, xua tan đi bóng tối ở bốn phía.

Cô đạp ánh sáng đi vào phòng, mỗi bước đi lại như giẫm lên đầu quả tim cậu mà bước.

Diệp Trầm đột nhiên rụt người lại, giấu mình trong bóng tối, cứ như làm như vậy cũng có thể giấu đi mọi chật vật của cậu.

Sơ Tranh tiến lên một bước, Diệp Trầm lại lùi về sau một bước, đến cuối cùng không thể lui được nữa, cậu mới dựa vào góc tường.

Sơ Tranh kéo lấy tay cậu.

Ngón tay ấm áp của cô dán vào cổ tay Diệp Trầm, nóng cháy lan đến tứ chi, tựa như muốn thiêu đốt cả người cậu.

“Đi thôi.”

Diệp Trầm bị kéo lên đột ngột nên lảo đảo lung lay một chút. Cậu chống tay vào bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.

Cậu cũng không dám nhìn Sơ Tranh, chỉ một mực cố nén sự khó chịu, cứ thế bị Sơ Tranh lôi ra khỏi phòng.

*

Diệp trầm tiểu khả ái login-ing......

Đến đây, các bạn nhỏ, mau đầu phiếu đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.