Bên ngoài là một hành lang tối om, có người đang rọi đèn pin vào từ đầu bên kia, cả hành lang lờ mờ sáng lên.
Có mấy người đang nằm lăn lộn trên hành lang, ôm lấy thân thể kêu rên không ngớt.
Đầu bên kia hành lang có một đám người đang đứng, người đứng giữa được đám đàn em bảo hộ chỉ dõi mắt từ xa nhìn vào Diệp Trầm. Đó là vị lão đại mà cậu đã từng gặp qua.
Đám vệ sĩ không để cho tên lão đại kịp có bất kì cơ hội phản đối hay nói chuyện nào đã hộ tống Diệp Trầm đưa đi.
Cậu quay đầu nhìn lại, cô gái chỉ đang tùy ý đứng giữa hành lang, cho dù đối mặt với cả nhóm xã hội đen, khuôn mặt cô cũng chẳng hề mảy may sợ hãi.
Diệp Trầm bị đưa lên xe rồi vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
Nửa giờ sau, Sơ Tranh mới cầm theo một bộ đồng phụctừ bên trong bước ra, tay áo của cô được xắn lên để lộ ra cánh tay trắng nõn xinh đẹp, theo ngay phía sau là một vệ sĩ cường tráng.
Cái tư thế kia... thật chẳng khác gì đại tiểu thư hắc đạo trên TV cả.
Vệ sĩ thay nàng mở cửa xe, hơi thở thanh lãnh của cô xông thẳng vào mặt Diệp Trầm.
Chờ đến khi chiếc xe yên ổn rời khỏi nơi này, cơ thể căng thẳng của Diệp Trầm mới chậm rãi thả lỏng xuống.
“Cô... làm sao biết tôi ở đây?”
“Hỏi người.” Đáp án ngắn gọn rõ ràng đến không thể ngắn gọn hơn.
“Cô... là muốn đến tìm tôi?”
“Ừ.”
Tâm hồn tĩnh lặng như mặt hồ đã nhiều năm của Diệp Trầm, giờ chỉ vì một câu nói mà dậy sóng. Gợn sóng xao động chậm rãi, nhưng từ khi nào đã biến thành cuồng phong giông tố[1], không cách nào có thể lắng xuống.
[1] Nguyên văn là Cuồng phong cự lãng - 狂风巨浪 - sóng to gió lớn.
***
Diệp Trầm siết chặt hai tay, dựa vào ánh sáng trong xe nhìn cô chăm chú. Nữ sinh hơi cúi đầu, ngón tay đặt ở trên cổ tay, tùy tiện gõ nhẹ.
Không biết xe đang chạy tới đâu mà xóc nảy không ngừng, thân hình Diệp Trầm mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía Sơ Tranh.
Đầu cậu đụng vào bả vai cô, ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người thiếu nữ, lỗ tai Diệp Trầm bỗng chốc ửng đỏ.
Cậu vốn định ngồi dậy, nhưng nghĩ thế nào lại thử dựa vào vai Sơ Tranh thăm dò.
Người cô hơi dịch sang một chút.
【Chị gái nhỏ, chúng ta phải làm người tốt, lúc này chị sao có thể làm loại chuyện ngay cả cầm thú cũng không bằng là đẩy hắn ra được? Chị phải ôn nhu như nước mà quan tâm săn sóc hắn chứ. Chị nhớ kỹ là phải làm người tốt đó nha~~】
Lời của Vương Giả đúng lúc ngăn lại hành động của Sơ Tranh.
Xe chạy chừng nửa giờ, rồi dừng lại bên ngoài một khu chung cư.
“Kỷ tiểu thư, đã tới nơi rồi!”
Đây là chung cư hắn đã đến lần trước.
Sơ Tranh lấy từ trong cặp sách ra một cái túi đưa cho đám vệ sĩ.
Đối phương kiểm tra một chút, vẻ mặt hung thần ác sát trên mặt lập tức giãn ra nụ cười: “Cảm tạ Kỷ tiểu thư đã sử dụng dịch vụ của công ty vệ sĩ Vô Địch của chúng tôi, nếu có yêu cầu gì khác cứ gọi cho chúng tôi. Hoan nghênh Kỷ tiểu thư.”
Diệp Trầm: “...”
Hóa ra là thuê tới sao.
Mấy chiếc xe theo thứ tự rời đi, Sơ Tranh thuận tay kéo Diệp Trầm đi vào chung cư.
“Đau...”
Sơ Tranh quay đầu lại.
Diệp Trầm gắng gượng chịu đựng đau đớn: “Không có việc gì.”
Yếu muốn chết!!!
Sơ Tranh đảo trở lại, đổi thành đỡ lấy, mang cậu đi lên lầu.
Diệp Trầm ngồi trên ghế sô pha, Sơ Tranh lục đục tìm đồ một lúc lâu, cuối cùng đứng ở phòng khách, nhìn căn phòng trống rỗng mà xuất thần đến ngây ngẩn.
“Cảm ơn cô hôm nay đã cứu tôi.” Cậu vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần liều chết một phen cùng đám người kia, không hề nghĩ tới chuyện sẽ có người... tới cứu mình.
Không những thế, người này... còn là người mà trước kia hắn có mơ cũng không dám nghĩ đến.
“Không cần khách khí.” Sơ Tranh chống cằm, dường như đang nghĩ gì rất nghiêm túc, có vẻ là cô chỉ thuận miệng trả lời cậu mà thôi.
“Có vấn đề gì sao?” Diệp Trầm thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, hỏi: “Những người đó, có khi nào sẽ tìm cô gây chuyện không? Tôi...”
Sơ Tranh xoay người, vẻ mặt nghiêm túc đánh gãy lời nói Diệp Trầm: “Cậu có thể đi mua thuốc không?”
Hơn nửa đêm còn phải đi ra ngoài, thật sự rất phiền toái đó...
Cả người cô, thậm chí cả không khí xung quanh cô, hai chữ “phiền toái” đang không ngừng bốc lên nghi ngút.
【......】Chị gái nhỏ của em, sao loại lời này mà cũng nói ra được!! Đây chính là bản lĩnh lũ cẩu độc thân mà!!
Tiểu Vương Giả phát điên không thôi.
Diệp Trầm cũng hơi bối rối.
Giờ cậu có đi ra đường được không cũng là cả một vấn đề, làm sao có thể tự đi mua thuốc nữa? Cho nên vừa rồi cô trầm ngâm suy nghĩ lâu như vậy, chính là đang tự hỏi cái vấn đề này sao?!
“Tôi tự đi được.”
Vốn dĩ đã gây cho cô không ít phiền toái, giờ còn muốn thêm phiền cô thì...
Diệp Trầm vừa nói vừa đứng dậy, còn chưa đứng vững lại đã ngã ngồi xuống ghế, đầu gối truyền tới từng trận đau nhức.
Cậu cau mày, hít sâu một hơi, cố gắng gượng đứng dậy.
Nhưng mới đi được hai bước, lại tiếp tục ngã khuỵu xuống, nếu không phải Sơ Tranh nhanh tay đỡ được thì cậu đã đụng phải góc chiếc ghế sô pha.
Diệp Trầm lúc này cách Sơ Tranh rất gần...
Gần đến nỗi, một lần nữa, cậu lại cảm giác được nhịp tim của mình đập nhanh đến khác thường...
Thình thịch......
Thình thịch thình thịch......
Trái tim cứ như muốn nhảy ra ngoài.
Diệp Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sơ Tranh, tay cậu chợt nắm lấy bả vai của cô, hơi dùng sức kéo, yết hầu cậu khẽ động...
Rồi đôi môi của cậu dán lên bờ môi của cô.
Xúc cảm mềm mại làm trái tim Diệp Trầm đập liên hồi, máu trong người sôi trào, giờ phút này đây đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Diệp Trầm theo bản năng nhẹ cắn đôi môi mềm mại mang theo hơi thở lạnh băng, thật giống như con người của cô vậy.
Sơ Tranh ngây ngốc nhìn cậu, cũng không có bất kì phản ứng gì.
Yết hầu Diệp Trầm nhấp nhô động đậy, vừa mới nghĩ muốn tiến thêm một bước đã lại bị Sơ Tranh đẩy ra.
Cô giơ tay quệt miệng: “Cậu làm gì?”
Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh, không có phẫn nộ, cũng chẳng có ngượng ngùng hay buồn bực như những nữ sinh khác khi bị người sàm sỡ xấu hổ, chỉ lạnh nhạt cứ như hỏi thời tiết hôm nay thế nào mà thôi.
Trong lòng Diệp Trầm không khỏi hoảng hốt.
Hóa ra cô cứu mình, chẳng qua là muốn mình cảm thấy cô là người tốt thật sao.
Vừa rồi hắn cũng không thể hiểu, bản thân sao lại...
Diệp Trầm đột nhiên lên tiếng: “Từ khi ba mẹ tôi qua đời, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi đều chỉ có thể chịu đựng, tất cả mọi chuyện, chịu đựng qua ốm đau, chịu đựng lạnh giá, chịu đựng hết thảy những chuyện mà trước giờ tôi không thể ngờ đến... rất nhiều lần tôi cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ, lại vẫn không chết.””
Đã rất lâu... rất lâu rồi cậu không cảm nhận được, cảm giác được người khác bao bọc, được người khác quan tâm chiếu cố là gì.
Lý trí nói với cậu rằng, tất cả đều là âm mưu mà thôi.
Nhưng cậu lại không nhịn được mà nghĩ đến cô, cho dù ban đầu chỉ là muốn biết động cơ, mục đích của cô là gì, nhưng về sau, lại chỉ còn là nhớ cô mà thôi.
Diệp Trầm đột nhiên như bừng tỉnh, mình đang nói cái gì thế này...?
“Tôi... Tôi đi trước.”
Diệp Trầm tông cửa xông ra, mới vừa đến cửa đã lại khụy gối ngã xuống, đau đớn từ đầu gối lan tràn đến tứ chi, ngay cả tim cậu cũng đau nhói.
Người như cậu có tư cách gì để nói với cô câu đó...
Cô là Kỷ gia Kỷ đại tiểu thư, lúc nào cũng cao cao tại thượng.
Tiền hô hậu ủng, phong quang vô hạn.
Bọ họ vốn dĩ không đi chung trên một con đường, từ lúc sinh ra đã như vậy...
Diệp Trầm đứng dậy, dường như không cảm nhận được đau đớn trên thân nữa, hướng thang máy đi tới.
Cửa thang máy vừa mở ra, một bàn tay đã chặn ngang cậu lại, đẩy cậu vào mép tường.
Sơ Tranh một tay chống lên tường: “Cậu muốn đi đâu?” [2]
Diệp Trầm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Sơ Tranh: “Đã gây thêm phiền toái cho cô rồi...”
“Về.”
“Tôi...”
“Nói lần cuối, quay về ngay.”
“Kỷ Sơ Tranh...”
“Không quay về, tôi đánh gãy chân cậu.”” Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp.
“......”
Diệp Trầm lại một lần nữa bị ném lên ghế sô pha, Sơ Tranh không nhìn cậu, sầm mặt đi ra cửa. Cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại, tiếng khóa trái cửa vang lên.
Diệp Trầm: “.....”
Diệp Trầm dựa vào sô pha, ngón tay khẽ chạm lên môi, nhẹ nhàng ấn xuống... dường như còn lưu luyến hương vị trên môi cô.
Cậu ngã ra ghế rồi ôm lấy đầu gối, ánh mắt vô định nhìn vào hư không.
Kỷ Sơ Tranh...
Dường như... anh thích em...
***
Tiểu tỷ tỷ soái khí muốn đùa giỡn chơi trò giam giữ phòng tối - PLAY.
Cho nên các ngươi bỏ phiếu không!