Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 149: Chương 149: Đại gia thời mạt thế (13)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Chuyện này còn chưa giải quyết xong thì chuyện khác đã lại tới.

Dũng ca vừa giải quyết xong một chuyện, thì dị năng giả hệ thủy trong đội ngũ đã lại bị hao hết sạch, không còn nước nữa.

Hiện tại muốn nấu cơm thì cần phải có nước, đột nhiên không có nước, trongnháy mắt đội ngũ đã như ong vỡ tổ, loạn cào cào hết cả lên.

“Vừa rồi hắn ta dùng để tắm rửa, tôi có dùng được bao nhiêu nước đâu, sao các anh chỉ trách mình tôi?”

Đột nhiên có một cái nồi nện lên đầu Lục Nhiên.

Vừa rồi dị năng giả hệ thủy đã tích trữ một chút nước để chuẩn bị nấu cơm dùng, ai ngờ vừa rời mắt đi một cái, chỗ nước kia đã bị Hinh Nhi và hai nữ sinh khác lấy đi tắm rửa.

Bây giờ bị chỉ trích, Hinh Nhi lập tức gọi hồn Lục Nhiên.

Tâm tình Dũng ca sớm đã không tốt, bây giờ còn bị mấy đứa con gái ồn ào thì càng thêm khó chịu: “Các cô chưa hỏi mà đã tự tiện cầm nước đi dùng, ai cho các cô cái quyền đấy?”

“Vậy dựa vào đâu mà hắn có thể?” Hinh Nhi đứng cạnh một nam nhân, không phục gào lên.

“Thôi mà Dũng ca, không phải chỉ là một chút nước thôi sao? Chờ lát nữa dị năng hồi phục thì lại có ngay mà, mấy đứa con gái Hinh Nhi muốn tắm rửa cũng có thể thông cảm được, nhưng gã kia... Hầy, không phải cũng chỉ là tắm rửa sao, Dũng ca, anh đâu thể bất công như thế chứ?”

Người đàn ông kia không biết là đang muốn dập lửa hay là đang đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Dũng ca tức đến muốn nội thương.

Người ta cầm tinh hạch để đổi đó! So sánh thế mà được à?!

Bà nó chứ mày cũng lấy tinh hạch đổi đi xem nào?!

Tắm tắm tắm, tắm cái rắm ấy!

“Một người đàn ông có thể tắm rửa, dựa vào cái gì mà em không thể tắm.” Hinh Nhi dựa vào người gã đàn ông kia, cực kỳ ủy khuất.

Việc này không có quan hệ gì với Sơ Tranh, nên cô chỉ lạnh mặt đứng nhìn.

Dũng ca quát mắng đám người kia một trận, Hinh Nhi cùng hai nữ sinh khác cũng không dám ho he gì nữa.

Thù mới nợ cũ, Hinh Nhi đơn phương liệt kê Sơ Tranh vào danh sách thù địch là cái chắc.

Nữ sinh ghen ghét nhau khó hiểu thế đấy.

Nói hận là hận ngay được.

Chẳng có tí lý lẽ nào!

Dũng ca đưa cho dị năng hệ thủy tinh hạch để hắn hồi phục dị năng rồi tiếp tục cung cấp nước.

Ban đêm lúc ngủ, Lục Nhiên dựa vào tường, vẫn luôn quan sát Sơ Tranh.

Sơ Tranh đột nhiên đi về phía hắn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh: “Nóng?”

Lục Nhiên còn chưa kịp mở mồm thì Sơ Tranh đã kéo bả vai hắn lại, để hắn dựa vào ngực mình: “Ngủ đi.”

Lục Nhiên: “.....”

Hắn chỉ muốn tìm cơ hội bỏ trốn thôi mà.

-

Từ chuyện tắm rửa, đội ngũ bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.

Dũng ca đối với chuyện này không có phản ứng gì, cái gì nên làm thì hắn vẫn sẽ làm, nhưng nếu có người gây chuyện thì hắn cũng không khách khí.

Đám người kia âm thầm lôi kéo dị năng giả hệ thủy.

Nhưng dị năng giả hệ thủy kiên quyết không đi theo bọn họ, không có dị năng giả hệ thủy, thì bọn họ cũng không dám ngửa bài với Dũng ca.

Đội ngũ cứ như vậy chật vật tiến về phía trước, rốt cục cũng an toàn đến được căn cứ Khánh An.

Người ở bên ngoài căn cứ Khánh An xếp thành một hàng dài.

Rất nhiều người bởi vì chưa đóng nổi vật tư để vào thành nên phải ở lại bên ngoài.

Mọi người ngồi trên mặt đất nứt nẻ, tuyệt vọng nhìn đám người đi qua.

“Cầu xin cứu con tôi với...”

“Làm ơn cho tôi ngụm nước.”

“Làm ơn cho tôi chút đồ ăn, cho tôi ăn...”

Lục Nhiên chống cằm, nhìn qua cửa sổ xe ra bên ngoài.

“Mạt thế...” Anh Bảo không nhịn được nói tục: “Con mẹ nhà nó...”

Người không có dị năng thì nhất định phải xếp hàng để kiểm tra cách ly, còn người có dị năng thì không cần kiểm tra, có thể trực tiếp đi vào.

Sơ Tranh sợ Lục Nhiên sẽ thừa cơ chạy mất nên hơi lo lắng, để mấy người Dũng ca trông chừng hắn.

“Cậu có quan hệ gì với cô ấy?” Dũng ca không nhịn được hỏi một câu.

Lục Nhiên kéo mũ xuống: “Tôi nói tôi với cô ấy không có quan hệ gì thì anh có tin không?”

“Ha ha.” Dũng ca cười nhạt một tiếng, hắn cũng không đi lối của dị năng giả, mà trực tiếp đi theo sau Lục Nhiên đến một lối khác để kiểm tra.

Dù sao người ta cũng đã thuê hắn trông coi vị tiểu thiếu gia này rồi.

Lục Nhiên: “......”

Thế này thì hắn muốn chạy cũng không thể chạy nổi a!

“Thế sao anh nghe lời cô ấy vậy?” Lục Nhiên khó hiểu.

“Cô ấy có... tiền.” Nhiều người phức tạp, Dũng ca không dám nói tinh hạch, nhưng Lục Nhiên vẫn hiểu.

Dù sao thì đúng là cô tùy tùy tiện tiện đã cũng có thể lôi ra một xâu tinh hạch.

“Sao anh thiếu tự trọng vậy?”

“Tiểu thiếu gia, cậu cho tôi tiền đi, tôi có thể thả cậu đi luôn đấy.” Dũng ca vỗ vỗ vai hắn.

“.......”

Thiếu gia cái ông nội nhà anh!

-

Căn cứ Khánh An là một thị trấn.

Nơi này có quân đội đóng quân, bọn họ nhân lúc zombie còn hành động chậm chạp chưa bộc phát đã ngay lập tức dọn dẹp sạch sẽ đám zombie trong thị trấn, thế nên mới có căn cứ Khánh An này.

“Tiểu thư Sơ Tranh, chúng ta trước tiên cứ tìm nơi nghỉ ngơi đã, sau đó rồi tính tiếp.” Dũng ca kè kè đi theo Lục Nhiên, trả người lại cho cô.

“Ừ.” Sơ Tranh tự nhiên như ruồi dắt tay Lục Nhiên đi.

Lục Nhiên: “......”

Ba con hàng kia cũng đã đến đây.

“Giao dịch kết thúc, các anh đi đi.” Tạm thời không cần tài xế nữa!

Anh Bảo và hai người kia sửng sốt.

Lục Nhiên cũng hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng ba con hàng này lẽo đẽo đi theo cô, té ra là không phải à?

Lục Nhiên giơ tay đè thấp vành mũ, ánh mắt liếc qua sườn mặt của cô, tốt xấu gì cũng đã cùng nhau đi chung cả một đoạn đường, nhưng đến một chút cảm tình cô cũng không có.

Lục Nhiên bỗng thấy lo lắng cho tương lai của mình sau này quá.

Hắn phải tìm cơ hội bỏ trốn thôi.

Muốn tìm chỗ ở trong căn cứ, có thể tự mình chia nhau một căn phòng lớn xa hoa mỹ lệ thân thiện với môi trường ——Lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, tự ngủ ngoài trời.

Còn nếu không thì có thể dùng vật tư để thuê nhà cửa.

Nhưng nhà cửa ở đây cũng khá khan hiếm, các nơi phân phối phòng ốc đã bắt đầu có hình thức cạnh tranh.

Một tiếng tiến hành đấu giá một lần, người nào trả giá cao thì được.

Nhưng mà một phòng, cũng không phải chỉ có một mình người ở, một căn phòng khoảng mười mét vuông thì có đến tận bốn năm người cùng ở.

【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời chị gái nhỏ trong vòng một tiếng, tiêu hết hai trăm tinh hạch.】

Sơ Tranh: “......”

Thứ nghiệt súc Vương Bát Đản này!

Sơ Tranh bạo lực đá một cước vào tấm gỗ bên cạnh, Lục Nhiên bị âm thanh này làm cho giật mình thảng thốt: “Cô làm gì vậy?”

“Có muỗi.” Sơ Tranh mặt lạnh tanh.

“...”

Có muỗi thì cô dùng chân đá à?

Nội tâm Lục Nhiên phát run phát rét, người này không có vẫn đề gì về tâm lý đấy chứ? Không được, hắn phải chạy trốn mới được!

Mà khoan, trong cái thời tiết này thì lấy đâu ra muỗi?

Lúc này tất cả mọi người đều đang xếp hàng lấy phiếu, Sơ Tranh thì dùng tinh hạch chen ngang.

“Cô chen ngang vào làm gì?” Có một người đứng sau Sơ Tranh bắt đầu bất mãn: “Có biết lịch sự hay không?”

“Cũng không phải chen ngang của anh.”

“......”

Người đổi vị trí với Sơ Tranh cầm phiếu của cô đứng xuống phía sau, quả thực không có ảnh hưởng đến người khác.

Một người thích đánh và một người muốn bị đánh, ai có thể ăng ẳng gì được?

Người kia cũng vì đầu óc nóng lên nên mới nói ra câu này, bây giờ có muốn xuống đài thì cũng không kịp rồi.

Bây giờ mới chỉ là đang xếp hàng để đăng ký nhà ở mà mình muốn, sau khi xác định xong thì phải đi sang một căn phòng khác để tiến hành đấu giá.

Hình thức này là do chính phủ đề ra, mặc dù khiến người ta cảm thấy rất nghi ngờ là đang bòn rút tài nguyên, nhưng đang ở trên địa bàn của người ta, thì phải dựa theo quy củ của người ta mà làm việc.

“Mấy người ở, có yêu cầu gì không?”

Đến lượt Sơ Tranh, người đăng ký không kiên nhẫn hỏi.

“Có biệt thự không?”

“......” Nhân viên đăng ký ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh: “Cô cho là đang đi nghỉ phép chắc? Đây là mạt thế, cô còn đòi biệt thự cơ à, sao cô không đòi lên mặt trăng luôn đi.”

“A, cô có thể làm được sao?”

Đôi mắt băng lạnh của cô gái nhìn chằm chằm vào nhân viên đăng ký, đáy lòng cô nhân viên lộp bộp e sợ, nhất thời không phân biệt được lời nói của Sơ Tranh là có ý gì.

“Không có biệt thự.” Cô ta xụ mặt: “Cô mau lên, đằng sau còn có rất nhiều người, đừng lề mề nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.