Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 144: Chương 144: Đại gia thời mạt thế (8)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

“Vậy sau này zombie cũng sẽ giống con người chúng ta sao?”

Sơ Tranh cắn một miếng bánh quy: “Không đến mức đấy, cùng lắm có trí thông minh của trẻ mấy tuổi thôi.”

Anh Bảo thở phào, với trí thông minh của trẻ mấy tuổi thì chắc cũng không làm gì được những người có trí thông minh bình thường như bọn họ!

Sơ Tranh chậm rãi nhả thêm một câu: “Nhưng mà đối với vua zombie thì chưa chắc.”

Khụ——

Anh Bảo bị sặc nước, một người đàn ông to cao lực lưỡng mà lại liên tục ho khan không ngừng, trông có hơi buồn cười.

“Vua... Vua Zombie? Là thứ quỷ gì?”

Sơ Tranh nghĩ nghĩ: “Zombie... lão đại chăng?”

Trong đầu anh Bảo đều là hình ảnh tưởng tượng lão đại Zombie quay mòng mòng, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

“Sao mãi mà Dịch Tiếu với Hạ Thành vẫn chưa quay về nhỉ?”

Có mấy người vừa nãy cũng đi giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng đa số đã quay trở về.

Sơ Tranh dựa vào cửa xe, vẻ mặt nghiêm túc: “Có khả năng là bị tào tháo đuổi.”

“......” Khóe miệng anh Bảo giật giật.

Khi cô không nói chuyện thì như nữ thần cao quý lãnh diễm, không vướng bụi trần.

Nhưng chỉ cần cô mở miệng thì lập tức như nữ thần... kinh, một lời không hợp là làm người ta phải câm nín.

Anh Bảo sợ hai tên gà yếu Dịch Tiếu và Hạ Thành xảy ra chuyện gì nên định đi tìm xem sao.

Kết quả vừa đi được mấy bước, thì đã thấy Dịch Tiếu và Hạ Thành chạy về, đằng sau còn có vài người theo sau, hình như là đang đuổi theo bọn họ.

Anh Bảo vừa thấy mấy người kia liền giận tái mặt.

Có lẽ đối phương thấy anh Bảo cao to đen hôi nên có hơi kiêng kị dừng lại.

Trong đó có một cô gái nhìn Dịch Tiếu hô to: “Anh Dịch Tiếu, em thật sự không cố ý mà, tình huống lúc ấy quá nguy hiểm, xin lỗi anh, anh tha thứ cho em có được không?”

Hạ Thanh đen mặt, kéo Dịch Tiếu về bên cạnh anh Bảo.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Bọn họ ở trong đội ngũ kia.” Hạ Thành bĩu môi chỉ vào đội ngũ phía sau: “Đụng phải.”

“Anh Dịch Tiếu, em thật sự không cố ý mà.”

Cô gái kia mở miệng ra một tiếng anh Dịch Tiếu, hai tiếng anh Dịch Tiếu, kêu cực kỳ ủy khuất.

Cứ như Dịch Tiếu đã làm sai chuyện gì với cô ta không bằng.

Cô ta có dáng dấp không tệ, xinh đẹp đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, nhưng trên người có hơi bẩn.

Một người đàn ông đứng bên cạnh cô gái lên tiếng: “Dịch Tiếu, các cậu đừng hẹp hòi như thế nữa được không? Tình huống lúc ấy quá nguy hiểm, nếu chúng tôi không chạy thì cũng sẽ chết, hơn nữa, sau đó chúng tôi cũng có quay lại tìm mấy cậu mà. Mấy cậu là đàn ông mà sao lại thù dai thế chứ?”

“Bố nhổ vào!” Hạ Thành từ sau anh Bảo thò đầu ra: “Chính là các người cố ý! Nếu không phải vận khí bọn tôi tốt thì đã sớm về gặp tổ tiên rồi. Dịch Tiếu, đừng nghe bọn họ nói nữa.”

“Anh Dịch Tiếu.” Cô gái bắt đầu chảy nước mắt cá sấu: “Thật xin lỗi anh, thật sự rất xin lỗi anh, anh tha thứ cho em đi mà, anh muốn em làm gì cũng được, em thật sự không cố ý đâu...”

Dịch Tiếu không đành lòng: “Anh Bảo, hay bỏ qua đi.”

“Dịch Tiếu!” Hạ Thành gọi hắn: “Cậu muốn bị bọn họ hại lần nữa sao?”

Dịch Tiếu không đành lòng tiếp tục: “Hinh Nhi, anh tha thứ cho em.”

Hạ Thành: “......”

Anh Bảo: “......”

Không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng vừa nhìn qua đã biết đây là kịch bản máu chó, Sơ Tranh cảm giác có hơi ồn ào: “...”

Cô gái được gọi là Hinh Nhi vui mừng, chạy lên trước: “Thật không anh Dịch Tiếu?”

Dịch Tiếu gật đầu: “Ừ.”

“Em biết mà, anh Dịch Tiếu là người tốt nhất trên đời.” Hinh Nhi cười đến ôn nhu xán lạn, bắt đầu kể cho Dịch Tiếu nghe về hành trình của cô, vừa kể vừa khóc lóc, trông rất điềm đạm đáng yêu.

Dịch Tiếu nghe Hinh Nhi kể một hồi, vẻ mặt đồng tình lại cộng thêm chút không đành lòng, kiên nhẫn an ủi cô ta.

Anh Bảo và Hạ Thành thì chỉ hận không thể vặn đầu Dịch Tiếu xuống cho rồi.

Sơ Tranh: “Có chuyện gì vậy?”

“Sơ Tranh, con hàng này chính là một tên ngu luôn có máu thánh mẫu vô dụng trong người.” Anh Bảo không nhịn được mà mắng một câu.

“Ồ?”

“Cô chờ xem! Lát nữa chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.” Anh Bảo giận đến đau thắt cơ ti, bắt đầu đi qua phía bên kia, chuẩn bị tư thế động thủ.

Hinh Nhi khóc cả nửa ngày, nũng nịu kéo tay Dịch Tiếu làm nũng: “Anh Dịch Tiếu, em đói quá, anh có gì ăn không?”

“Xin lỗi Hinh Nhi, anh không có.” Dịch Tiếu bảy ra vẻ mặt có lỗi.

Hinh Nhi: “.....”

Chắc cô ta cũng không ngờ mình mất công khóc cả nửa ngày, kết qua chỉ đổi lại một câu như vậy của Dịch Tiếu.

Trước kia Dịch Tiếu đối với cô ta đều là muốn gì được nấy.

Hinh Nhi không tin, vừa khóc vừa năn nỉ ỉ ôi thêm nửa ngày, nhưng Dịch Tiếu vẫn là khuôn mặt xin lỗi đó và câu “Anh không có gì ăn cả.”

Cuối cùng Hinh Nhi hất hắn ra, khóc lóc thảm thiết chạy đi.

Đám người bên kia nói to nói nhỏ, người nào người nấy cũng trừng mắt nhìn Dịch Tiếu một cái, rồi trở về đội ngũ của mình.

Anh Bảo: “.......”

Hạ Thành: “........”

Dịch Tiếu quay đầu, thấy hai đồng đội của mình bày ra vẻ mặt một lời khó mà nói hết nhìn chằm chằm, thì hơi mất tự nhiên đẩy mắt kính: “Các anh nhìn tôi như thế làm gì?”

“Tôi còn tưởng cậu sẽ cho cô ta đồ ăn.”

“Làm sao có thể.” Dịch Tiếu nói: “Những vật tư này cũng không phải của tôi, là của tiểu thư Sơ Tranh mà.”

Hạ Thành: “......” Vậy nếu là của cậu, thì cậu liền dâng lên cho cô ta hả?

“Vậy cậu tha thứ cho cô ta thật à?” Anh Bảo hỏi.

“Ừ.”

“... Lần trước suýt nữa thì anh em chúng ta đã thăng thiên đấy!!”

“Nhưng nhìn cô ấy rất đáng thương...” Dịch Tiếu nói: “Tha thứ cho cô ấy cũng đâu mất miếng thịt nào, dù sao tôi và cô ấy cũng có ở cùng nhau nữa đâu.”

Sơ Tranh: “......” Sớm biết tên này là thánh cha dởm mà!

Ân oán của Dịch Tiếu và đám người kia kỳ thật cũng không coi là gì.

Chính là khi bọn họ gặp phải đám người kia, Dịch Tiếu mềm lòng nên cho bọn họ ở cùng.

Lúc đầu ở chung cũng không tệ lắm, đặc biệt là cô gái tên Hinh Nhi kia, liên tục khen Dịch Tiếu tốt thế nọ tốt thế chai, mở miệng là anh Dịch Tiếu, anh Dịch Tiếu, chỉ thiếu điều lấy thân báo đáp nữa thôi.

Thế nhưng có một lần gặp phải zombie, đã nói là sẽ cùng nhau hành động, nhưng đám người kia lại lật lọng, để bọn họ một mình dẫn dụ zombie, còn mình thì nhân cơ hội chạy mất dạng.

Anh Bảo và Hạ Thành khẳng định sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ.

Dịch Tiếu không nói gì cả, rất nhanh đã lảng sang chuyện khác.

Sơ Tranh chỉ thuê ba người này làm lái xe, đương nhiên không có tâm tình mà đi để ý ân oán tình thù của bọn họ, chỉ cần không nháo đến cô là được.

-

Người đàn ông xăm đầy tay đưa cho Sơ Tranh một chút thịt, phải biết là những thứ này bây giờ rất khó kiếm.

Bọn người anh Bảo nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Nhưng lại sợ bên kia động tay động chân, nên vẫn không dám động vào.

Ngược lại Sơ Tranh chẳng thèm để ý, trực tiếp cầm lấy ăn: “Bọn họ không hạ độc đâu.”

Đằng sau còn có một đám người đông như vậy, cho dù muốn hạ độc bọn họ, thì cũng phải chọn thời điểm không có ai nữa.

“Sơ Tranh tiểu thư.”

Sơ Tranh ăn vài miếng: “Không có độc.” Ăn ngon hơn bánh quy tỉ lần.

Ba người cũng không rảnh để lo đông lo tây nữa, nhanh chóng đặt mông xuống bắt đầu ăn.

“Anh Dịch Tiếu, chẳng phải anh đã nói không có đồ ăn sao?” Hinh Nhi cầm hai gói bánh quy, lã chã chực khóc đứng cách đó không xa: “Em còn cố ý lấy bánh cho anh đây này.”

Dịch Tiếu vừa cắn một miếng thịt, nghe thấy giọng nói của Hinh Nhi thì lập tức cho hết thịt vào trong mồm.

“Hinh Nhi, đây không phải là của anh.” Hắn ngẩng đầu, mặt mang theo vẻ có lỗi: “Là vị đại ca bên kia cho bọn anh.”

Dịch Tiếu chỉ vào người đàn ông xăm đầy tay đang đứng nói chuyện ở phía xa.

Hinh Nhi nhìn sang bên kia một chút, khuôn mặt nhỏ khẽ biến: “Vậy anh cũng không thể gạt em...”

“Anh không lừa em, quả thực anh không có mà.” Dịch Tiếu cực kỳ vô tội.

“Nhưng mà...”

“Cô ồn thế.” Sơ Tranh chặn lời Hinh Nhi.

Ăn một bữa cơm cũng không được yên tĩnh.

Thật phiền phức.

Xử lý xử lý xử lý!!!!!

“Tôi đang nói chuyện với anh Dịch Tiếu, cô chen mồm vào làm gì.” Hinh Nhi bất mãn trừng mắt với Sơ Tranh, rồi lại phát hiện ra dung mạo Sơ Tranh cực kỳ xinh đẹp, lại càng thêm bất mãn.

“Cô rất ồn.” Sơ Tranh trần thuật lại sự thật đắng lòng.

“Anh Dịch Tiếu, sao anh lại để cô ta bắt nạt em!” Hinh Nhi không tranh luận cùng Sơ Tranh, mà hai mắt đẫm lệ, mông lung quay sang cáo trạng với Dịch Tiếu.

Sơ Tranh đặt đũa xuống, chậm chạp đứng lên.

Hinh Nhi không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh buốt, theo bản năng lùi lại một bước.

“Cô muốn làm gì?” Hinh Nhi không tự chủ được run lẩy bẩy: “Anh Dịch Tiếu.”

“Hinh Nhi, em mau đi đi.” Dịch Tiếu nói với cô ta.

“Anh Dịch Tiếu, anh sao vậy!?” Hinh Nhi không thể tin nổi, giống như Dịch Tiếu đã làm ra loại chuyện gì không thể tha thứ được vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.