Translator: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Đừng có đi theo tôi, ở nơi này, tôi muốn giết chết cô thì rất dễ dàng”
Sơ Tranh hung thần ác sát uy hiếp.
Sơ Tranh cho rằng hai người này sẽ không đi theo nữa, không ngờ rằng hai vị này lại vô cùng ngoan cường mà bám theo bọn họ.
Ở cái chỗ chết tiệt này bọn họ không có vũ khí, bên ngoài đều là zombie rất kinh khủng.
Giá trị vũ lực của Sơ Tranh cao như thế, đầu trọc và tiểu mập mạp còn có vũ khí.
Hai người bọn họ cho dù bị nói không biết xấu hổ, cũng phải bám theo.
“...”
Làm người vẫn nên biết xấu hổ thì hơn.
“Các anh đừng qua đây.”
Sơ Tranh bảo đầu trọc và tiểu mập mạp đứng nguyên ở chỗ đó.
Cô đi một mình qua, cũng không biết nói gì với bọn họ, rất nhanh liền cùng bọn họ biết mất chỗ hành lang.
“Cô ấy sẽ không...”
Tiểu mập mạp làm động tác cắt cổ với đầu trọc.
“Khó mà nói được...” Đầu trọc chần chờ: “Đừng quan tâm, dù sao những gì chúng ta làm được thì cũng đã làm rồi, bọn họ tự tìm chết thôi.”
Trong tình huống có thể tự mình bảo đảm tính mạng, bọn họ đồng ý giúp thêm một người khác nữa.
Bởi vì không biết chừng sau này sẽ gặp lại trong trò chơi thì sao? Coi như kết thiện duyên.
Nhưng nếu đối phương tự tìm đường chết thì bọn họ cũng không có cách nào.
Sơ Tranh đi một lúc liền trở về: “Đi thôi.”
Tiểu mập mạp nhìn sang bên kia, không nghe thấy động tĩnh gì, có chút sợ.
Quyết định về sau nhất định sẽ không trêu trọc Sơ Tranh.
Phòng học trên tầng này bị khoá lại, không tìm thấy đầu mối nào cả.
Tiểu mập mạp và đầu trọc có hơi nhụt chí.
Tiểu mập mạp mặt mày ủ dột: “Mong đừng có gặp lại Tây Mộ...”
“Sợ tôi như vậy còn nói xấu sau lưng tôi.”
Tiểu mập mạp còn chưa dứt lời, thanh âm phách lối đã vang lên từ trên đỉnh đầu.
Tiểu mập mạp đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên kia ghé vào lan can, cúi người nhìn họ.
Tia sáng ảm đạm chiếu khuôn mặt hắn mơ hồ, giống như thợ săn ẩn mình trong đêm tối, lúc nào cũng có thể lộ ra răng nanh sắc bén.
“...”
Tiểu mập mạp muốn tự tử luôn cho rồi.
“Phủi phui cái mồm nhà cậu!”
Đầu trọc cũng hận không thể bóp chết tiểu mập mạp ngay lập tức.
Không nói cái tốt chỉ nói điều xấu.
Mà cmn đều linh nghiệm cả!
Tiểu mập mạp: “...”
Tôi cũng không ngờ rằng vị đại lão này không đi, còn chạy lên tầng trên mà!
Sơ Tranh đi đằng trước, nghe thấy âm thanh thì hơi ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Thiếu niên rời khỏi chỗ lan can, bước vài bước nhảy xuống lầu, vượt qua bọn họ, mang theo chút phong lưu.
Tiếng thiếu niên chạm đất vừa dứt, phía trên truyền tới tiếng bước chân lộn xộn và tiếng gào rú.
Tốc độ của thiếu niên cực kì nhanh, chống lấy lan can, nhảy luôn xuống tầng dưới, rất nhanh liền biến mất trước mặt mọi người.
Sơ Tranh: “...”
Mẹ nhà nó bị zombie đuổi mà ban nãy hắn còn ghé vào lan can chờ cơ đấy!
Đồ thần kinh!
Trong lòng đầu trọc và tiểu mập mạp mắng Tây Mộ đến máu chó ngập đầu, chạy thình thịch theo Sơ Tranh xuống tầng dưới.
Tốc độ của zombie không chậm.
Sơ Tranh chạy đến tầng dưới cùng, phát hiện hành lang phía trước là đường cụt.
Tiểu mập mạp: “Đệch! Chuyện gì đây?”
“Gào gào gào!!!”
Tiếng gào của zombie vang lên từ trên đầu.
“Đi bên này!!” Đầu trọc chỉ vào một hướng khác.
Sơ Tranh còn muốn mạnh mẽ phá vỡ chỗ này, lại bị đầu trọc và tiểu mập mạp kéo theo chạy về hướng bên kia, căn bản không cho cô cơ hội phát huy.
“Đi vào, đi vào, mau đi vào!”
“Đóng cửa!”
Ầm ——
Cửa nặng nề đóng lại, toàn bộ không gian chợt yên tĩnh hẳn.
Sơ Tranh soi đèn pin sang hướng bên cạnh, cánh cửa bọn họ vừa đóng làm từ kim loại, đóng chặt với bức tường.
Hiệu quả cách âm tuyệt vời.
Hai ánh đèn lần lượt chiếu từ bên cạnh qua, xua tan đêm tối, dần thấy rõ toàn cảnh nơi này.
-
Tầng 5 toà dạy học.
Vân Thu Thuỷ và một người đàn ông khác đang đánh nhau với zombie.
Con zombie cuối cùng ngã xuống đất, người đàn ông lạnh lùng nhặt vũ khí dưới đất lên, xem xét đạn xong rồi dắt lại bên hông.
Hắn ta quay đầu nhìn Vân Thu Thuỷ: “Thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
Vân Thu Thuỷ thở hổn hển trả lời.
Người đàn ông này tên là Lê Thiên, cô ta gặp được ở nơi này.
Không biết công việc của hắn ta là gì, mà sức chiến đấu rất mạnh, nhưng nhìn hắn ta giống như người mới, biết ít thứ hơn cô ta.
Cho nên hai người liền cùng nhau hành động.
Zombie cứ lên không ngừng, giết không hết, cũng không biết chúng xuất hiện từ chỗ nào.
Vân Thu Thuỷ đi sang bên cạnh nhặt mấy quyển sách trên mặt đất lên.
Bìa sách dính máu, chữ viết mơ hồ, không thấy rõ ràng.
Vân Thu Thuỷ nhanh chóng mở ra: “Trong sách viết về một thí nghiệm nào đó, có thể làm gen biến dị nhanh chóng...”
“Trước tiên cần rời khỏi đây đã.”
Lê Thiên cắt lời cô ta.
“Ồ, được.”
Vân Thu Thuỷ cũng cảm thấy nơi này không an toàn, nhanh chóng cất quyển sách, đi theo Lê Thiên.
Bọn họ bước qua thi thể zombie, chuẩn bị đi xuống tầng dưới.
Lê Thiên đi đến đầu bậc thang, bước chân hơi ngừng lại.
“Sao vậy?”
Vân Thu Thuỷ đi ngay đằng sau hắn ta, thấy Lê Thiên dừng lại, lập tức căng thẳng hỏi.
“Aiya, bị phát hiện rồi.”
Kỷ Hữu Đường cười hì hì vung ống tay: “Hi, xin chào!”
Vân Thu Thuỷ nghe thấy giọng nói, bước lên hai bước, nhìn xuống người phía dưới.
Kỷ Hữu Đường mặc đồng phục, tựa vào lan can rỉ sét, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Trong hoàn cảnh như vậy, nam sinh lại có biểu cảm hết sức kì dị, nhìn thế nào cũng thấy âm trầm.
Kỷ Hữu Đường hiếu kì hỏi: “Hình như hai người có manh mối mới, không biết có thể cho tôi xem cùng không.”
Vân Thu Thuỷ lập tức ôm chặt sách vào ngực.
Zombie đáng sợ, tranh đấu giữa các người chơi cũng đáng sợ.
Hơn nữa còn không phân biệt được, rốt cuộc ai mới là người chơi Tử Thần.
“Không được.” Lê Thiên từ chối Kỷ Hữu Đường: “Tránh ra.”
Kỷ Hữu Đường nhún vai: “Tôi không tránh thì sao?”
Mắt Lê Thiên nhíu lại, sát khí trên người tràn ra nhanh chóng.
Kỷ Hữu Đường dường như cảm nhận được, không những không sợ, ngược lại mắt còn phát ra ánh sáng.
“Trông anh có vẻ rất biết đánh nhau nha.”
Ngữ khí kia biểu cảm kia, giống như biến thái nói câu: Trông anh có vẻ rất ngon nha.
“Răng rắc...”
Âm thanh truyền đến từ bên cạnh, Kỷ Hữu Đường và Lê Thiên đồng thời nhìn sang bên kia.
“Ai!”
Lê Thiên nhỏ giọng quát.
Bên kia có một người giơ tay từ từ đi ra, đằng sau còn một nữ sinh đi theo.
Hai người này chính là Nhậm Xảo và Hà Minh Húc.
Hai người đều bị thương, trông có hơi chật vật.
Sau khi bọn họ tách khỏi Sơ Tranh cũng không dám xuống tầng, mà đi ngược lên trên tầng.
Ai biết lại gặp phải zombie kia và bọn Vân Thu Thuỷ.
Lúc đầu định đợi họ giải quyết hết zombie rồi sẽ lén bám theo.
Ai biết Kỷ Hữu Đường lại xuất hiện, Nhậm Xảo không cẩn thận dẫm vào đồ vật trên mặt đất, phát ra âm thanh.
Sau đó thì thành thế này.
“Chúng.. chúng tôi là người chơi, đừng động thủ.” Hà Minh Húc nói.
“Còn rất náo nhiệt.” Kỷ Hữu Đường dẫm lên bậc thang bước lên, Lê Thiên lùi lại phía sau, kiêng dè nhìn anh ta.
Kỷ Hữu Đường vẫn không tự nhận thấy mình bị người khác kiêng dè, ngón tay chỉ vào bọn họ, điểm qua từng người: “Trong mấy người ai là người chơi Tử Thần nào!”
Nhậm Xảo và Hà Minh Húc đều lui về phía sau.
Vân Thu Thuỷ bị chỉ, cũng hơi nhíu mày, không lên tiếng cũng không phản bác.
Khi ngón tay Kỷ Hữu Đường chỉ đến chỗ Lê Thiên, Lê Thiên liền giơ tay đánh.
“Anh trai, anh dữ vậy sao?” Kỷ Hữu Đường lui lại, cười hì hì nói.