Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Kỷ Hữu Đường như thế mà còn không phải là đối tượng săn giết?” Tên kia biến thái như thế, chẳng lẽ không phải mỗi phó bản đều giết sạch người chơi?
“Hắn bình thường sẽ không tự tay giết người.” Dường như Tây Mộ hiểu rất rõ anh ta: “Hắn cũng sẽ không giết hết người chơi ở phó bản này.”
Sơ Tranh: “...”
Tư duy của biến thái thật sự rất khó hiểu.
Dương Viễn Hàng...
Sơ Tranh nghĩ đến người chơi kia, gã nhìn qua còn bình thường hơn so với tên Kỷ Hữu Đường này.
Vậy mà có thể lợi hại đến mức làm Tây Mộ bị thương...
“Thẻ bài đạo cụ không phải chỉ có thể sử dụng được một lần sao?”
Lúc trước hắn rời khỏi tòa nhà kia, chắc cũng là dùng thẻ bài đạo cụ, vừa rồi lại dùng một lần nữa...
Tây Mộ dịch cánh tay đang đặt trên trán đi, không trả lời vấn đề của cô, mà hỏi ngược lại: “Cô chơi đến vòng thứ mấy rồi?”
“Bốn.”
Tây Mộ cười nhạo một tiếng.
“Cô thật xui xẻo.” Mới vòng thứ tư đã gặp phải người chơi tên đỏ.
Thần sắc Sơ Tranh lạnh băng: “Gặp phải anh chính là xui xẻo.”
Thẻ người tốt chính là phiền phức.
Tây Mộ: “...”
Chẳng lẽ gặp hắn còn xui xẻo hơn cả gặp tên Dương Viễn Hàng kia sao?
Tây Mộ lần nữa lấy tay che đôi mắt lại, nói: “Thẻ bài đạo cụ về sau có thể thăng cấp, có thể gia tăng số lần sử dụng, thậm chí có thể vĩnh viễn sở hữu nó.”
Thẻ bài đạo cụ rút được, cướp được... Tóm lại không cần biết là dùng cách gì có được, chỉ cần là cùng một loại, đều có thể tiến hành thăng cấp.
Đến cấp cuối cùng là sở hữu vĩnh viễn.
Nhưng mà thẻ bài đạo cụ vĩnh viễn cũng có hạn chế sử dụng.
Tỉ như cái thẻ kia của Tây Mộ, càng sử dụng thì về sau thể lực càng tiêu hao nhanh chóng, phải cần rất nhiều thời gian để khôi phục.
Tây Mộ khôi phục tương đối nhanh, nếu như là những người khác, có lẽ không nằm một ngày là không dậy nổi.
Tây Mộ lại ngủ thêm một giấc, sau khi dậy hắn lấy từ túi áo khoác ra một cây năng lượng lấp đầy dạ dày.
Hắn chống vào ghế sofa đứng dậy.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, tia sáng trong phòng ảm đạm.
Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh zombie di động bên ngoài.
Tây Mộ không nhìn thấy Sơ Tranh, hắn cầm áo khoác, đi ra bên ngoài.
Đầu hành lang này và hành lang của lầu dạy học không giống nhau, là dùng thủy tinh để phong kín lại, có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Sơ Tranh đứng trước thủy tinh, nhìn zombie di động không có mục đích phía dưới.
Lúc này toàn bộ sân trường đều cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng súng, cũng không có tiếng la hét.
Tây Mộ bọc áo khoác đi về hướng cầu thang, lúc đi ngang qua Sơ Tranh, hắn dừng lại một chút, nhắc nhở cô: “Gặp phải Dương Viễn Hàng thì cách xa hắn một chút, cô không phải là đối thủ của hắn.”
Nể tình cô giúp mình băng bó vết thương, nhắc nhở cô một câu vậy.
Tây Mộ vừa nghĩ như vậy vừa đi lên phía trước.
Lúc đi đến cầu thang, quay đầu liền thấy Sơ Tranh đi theo mình.
Tây Mộ nhíu mày, không kiên nhẫn: “Cô đi theo tôi làm gì?”
“Bảo vệ anh.”
“Chỉ bằng cô?”
Trong giọng nói Tây Mộ có ý nghi vấn rõ ràng.
“Chỉ bằng tôi.” Sơ Tranh hơi hơi giương cằm, nửa gương mặt chìm trong ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài xuyên qua thủy tinh vào.
Ba chữ rất đơn giản, lại lộ ra phách lối và tự tin.
“Cô thấy tôi giống như cần bảo vệ?” Tây Mộ rất phách lối: “Cô là một người mới, mà dám nói ra loại lời này, lá gan ngược lại rất lớn đó.”
Cô ngay cả người chơi tên đỏ, thẻ bài đạo cụ có thể thăng cấp cũng không biết.
Còn dám nói bảo vệ hắn...
Đáy lòng Tây Mộ chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng xen trong buồn cười lại dường như có thêm một cảm xúc khác, chỉ là Tây Mộ không nghĩ kĩ.
Sơ Tranh nghiêm túc nhìn hắn một lần, gật đầu: “Giống.”
“...”
Tây Mộ không biết chỗ nào của mình giống như cần bảo vệ.
Hắn thở ra một hơi: “Tại sao muốn bảo vệ tôi?”
“Bởi vì anh là...” Sơ Tranh nhanh chóng đổi lời: “Tôi muốn làm người tốt, bảo vệ một bệnh nhân như anh.”
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
Bệnh nhân...
Cô thật đúng là gì cũng dám nói.
Tây Mộ dựa ra sau, lưu quang lưu chuyển trong cặp mắt đào hoa: “Muốn đi theo tôi cũng được.”
“Ừm.”
“Nhưng có điều kiện.”
“Nói.”
“Nghe lời tôi.” Thiếu niên nhẹ câu khóe miệng: “Nếu cô có thể làm được, tôi sẽ dẫn cô theo.”
Cô gái này...
Đem đến cho hắn một chút cảm giác rất khác, hắn cũng không muốn ném cô ở đây.
Dẫn theo cô đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là thêm một người mà thôi.
“Ồ.” Đến lúc đó có nghe hay không, còn không phải phải xem tâm tình của ta, dựa vào tên gà yếu như mi, có lần nào không cần ta cứu!
Tây Mộ cũng không biết suy nghĩ của Sơ Tranh, quay đầu đi xuống dưới: “Đuổi theo tôi.”
Sơ Tranh đi theo Tây Mộ xuống lầu.
Hắn không rời khỏi tòa nhà này, ngược lại vào một căn phòng phía dưới tìm thứ gì đó.
“Anh đang tìm gì vậy?”
Tây Mộ không đáp, cứ tìm từng phòng từng phòng một.
Cuối cùng tìm được một bộ đồng phục trong một cái rương ném cho Sơ Tranh.
“Mặc vào.”
“Vì sao?”
“Nghe tôi sẽ không sai.” Tây Mộ không muốn giải thích.
Không so đo với bệnh nhân.
Ta phải bình tĩnh!
Chờ hắn tốt lên rồi tính sổ sau.
Sơ Tranh đi thay đồng phục.
Sơ Tranh nghĩ đến một vấn đề: “Khi anh vào phó bản là ở trong căn phòng kia, nên đồng phục trên người anh là lột từ trên người zombie xuống?”
Cái chỗ kia chỉ lớn có nhiêu đó.
Nơi duy nhất có đồng phục chính là con zombie kia.
Thẻ người tốt không lịch sự như thế sao?
Khóe miệng Tây Mộ co giật, không nhịn được: “Có thời gian hỏi tôi đồng phục từ đâu tới, còn không bằng tìm manh mối đi.”
“Quyển nhật ký không phải bị anh vứt rồi sao.”
“Phía trên đó chỉ viết mấy chữ số, tờ nào cũng giống nhau.”
Tây Mộ nói con số cho Sơ Tranh.
Một dãy rất dài, tất cả ba dãy.
Không biết con số này có tác dụng gì, cũng có thể chỉ là manh mối vô dụng.
Tây Mộ tìm được cửa ra, phá khóa cửa đi ra ngoài.
Hắn cứ như vậy đi ra ngoài, cách đó hai mét có một con zombie.
Sơ Tranh nhướng mày, trên cổ tay lóe lên ngân mang.
Nhưng mà con zombie kia dường như không phát hiện ra Tây Mộ, Tây Mộ cứ như vậy đi qua bên cạnh nó.
Hắn thấy Sơ Tranh không đi cùng, liền quay đầu lại nhìn.
Sơ Tranh trấn định đi theo Tây Mộ, quả nhiên zombie cũng không công kích cô.
Là vì cô mặc bộ đồng phục này?
Kỷ Hữu Đường cũng mặc đồng phục...
Bộ đồng phục này có thể để Zombie không công kích bọn họ?
Thế nhưng trước đó Kỷ Hữu Đường cũng bị công kích mà.
Sơ Tranh không rõ lắm, nhưng cũng không hỏi Tây Mộ.
Đại lão cần sĩ diện, sao có thể chuyện gì cũng hỏi hắn.
Sau đó trên đường gặp phải zombie, đều không công kích bọn họ, giống như bọn họ chính là đồng loại.
Tây Mộ nhìn qua giống như đi rất tùy ý, trên thực tế lại khống chế để không phát ra một chút âm thanh nào.
Sơ Tranh đại khái có một chút phỏng đoán mơ hồ.
Rất nhanh suy đoán này liền tìm được chứng minh.
Lúc bọn họ cách tòa nhà năm mươi mét, bồn hoa đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.
Zombie xung quanh lập tức ùn ùn nhìn qua phía bọn họ.
Tây Mộ liền co giò chạy.
Sơ Tranh: “...”
Má... nó!
Hắn không gọi ta chạy cùng sao?
Zombie giống như được ấn mở công tắc, lúc này điên cuồng chạy về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh không rảnh phun tào nữa, nhanh chóng đuổi theo Tây Mộ ra ngoài.
Tây Mộ chạy qua khúc cua liền không thấy tăm hơi, Sơ Tranh không đuổi kịp, ánh mắt liếc qua chỗ rẽ lộ ra nửa cái bóng, bước chân cô hơi chuyển, đi thẳng đến bên kia.
Người bên kia đang đứng dán vào tường, vừa định thăm dò xem tình huống, trước mắt liền tối sầm lại, sau đó bả vai gã bị người tóm lấy, phần bụng bị trúng một quyền.
“A...”
Zombie nghe thấy động tĩnh, bước chân lộn xộn chạy về phía bên này.