Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi từ trong bóng tối ra ngoài, chuyển đến đường lớn, đứng xa xa nhìn một người bị ríu rít quái ép đến nơi ánh trăng không thể chiếu đến.
Có lẽ người kia chính là vị người chơi mà vừa rồi ríu rít quái ra ngoài, nhưng không bắt được.
Thành phố lớn như vậy, người chơi không có khả năng đều được thả đến cùng một nơi, xuất hiện ba người chơi, cũng đã tính là nhiều.
Người chơi này nói không chừng chính là nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ban đầu nên mới chạy tới.
Sơ Tranh chống vào chiếc xe bên cạnh ngồi lên, chân đạp ở bên cạnh, tay chống đầu gối, nhìn người chơi bên kia đại chiến với ríu rít quái.
Người chơi sinh mệnh ương ngạnh —— vũ khí rất nhiều —— cho nên trong thời gian ngắn ríu rít quái không làm gì được hắn ta.
Có lẽ người chơi trông thấy Sơ Tranh, đột nhiên chạy về phía cô.
Hắn ta đứng trên đường lớn, ánh trăng sáng tỏ, ríu rít quái đứng quanh quẩn ở bên cạnh, không dám đuổi theo ra.
Người chơi phát hiện ríu rít quái không đuổi kịp, còn quay đầu lại nhìn, đại khái không rõ vì sao nó không đuổi theo.
Nhưng bây giờ chạy trốn quan trọng hơn.
Người chơi chạy vội mấy bước tới trước mặt Sơ Tranh, thần tình kích động: “Cuối cùng cũng trông thấy người sống.”
Tư thế của Sơ Tranh có chút đẹp trai phóng khoáng, người chơi nhịn không được quan sát cô thêm vài lần.
“Cô chơi đến vòng thứ mấy rồi?”
Đây đại khái chính là một câu chào hỏi quen thuộc trong phó bản.
Sơ Tranh không trả lời hắn ta, chỉ nhìn ríu rít quái bên kia đã theo âm u chạy về phía bên kia, dự định tới.
Người chơi cũng hơi gấp gáp, chỉ vào phương hướng ríu rít quái: “Cô trông thấy những thứ vừa rồi không? Thứ kia rất khó đối phó, trước tiên chúng ta tìm một nơi trốn đi.”
“Chúng ta khác biệt trận doanh.” Sơ Tranh thả tay xuống, chậm rãi mở miệng: “Không muốn chết, thì phải chạy nhanh lên.”
Người đàn ông: “??”
Khác biệt trận doanh?
Vì sao lại khác biệt... khác biệt trận doanh!!
Trong đầu người đàn ông bỗng nhiên quẹo góc, người chơi ở đây chỉ có hai phe.
Người chơi bình thường, và người chơi Tử Thần.
Mình là người chơi bình thường... Vậy không phải cô chính là người chơi Tử Thần sao?
Mẹ... XXXXX!!!
Người đàn ông bỗng nhiên lui lại mấy bước, rút vũ khí từ ba lô tùy thân ra chĩa vào Sơ Tranh: “Cô...”
Người đàn ông còn chưa nói hết lời, thì thoáng nhìn thấy đằng sau Sơ Tranh, có mấy con ríu rít quái đang chạy về phía bên này.
Thứ đồ chơi này cùng một đám với người chơi Tử Thần...
Người đàn ông quyết định thật nhanh —— quay đầu chạy.
Vừa chạy vừa mắng trong lòng: Vì sao mình lại xui xẻo thế này, gặp gỡ người chơi Tử Thần coi như xong, còn gặp phải nhiều thứ đồ chơi buồn nôn như thế!! A a a!! Người chơi Tử Thần kia còn tự báo thân phận, cô có bị điên không!!
-
Sơ Tranh ngồi ở trên xe hoài nghi nhân sinh một hồi, trong túi đột nhiên truyền đến cảm giác rung lên.
Cô mò vật kia ra, là đồng hồ lúc trước Tây Mộ cho cô.
Đồng hồ lóe ra điểm đỏ.
Sơ Tranh còn chưa kết nối, ríu rít quái đuổi theo người chơi đằng trước đột nhiên chạy về hai con.
Hai con này nhìn thấy Sơ Tranh, quay đầu quan sát xung quanh, đại khái không phát hiện người chơi khác, lại quay đầu rời đi.
Sơ Tranh không hiểu thấu, ấn xuống điểm đỏ trên đồng hồ.
Ngón tay cô còn chưa buông ra, hai con ríu rít quái kia lại quay đầu trở về, ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm... đồng hồ trong tay cô.
“Cô còn sống không?” Giọng nói của Tây Mộ từ đầu kia đồng hồ truyền đến.
Sơ Tranh cầm đồng hồ, lắc lư trái phải trong không khí.
Ríu rít quái lập tức nhìn chằm chằm đồng hồ trong tay cô, biểu tình kia giống như muốn xông lên cướp...
Bọn nó bị thứ đồ chơi này hấp dẫn về.
Cái đồng hồ này... Là thiết bị điện tử sao?
Trong gian phòng cô ở trước đó, đến một thiết bị điện tử cũng không nhìn thấy...
“Có phải cô chết rồi không?” Tây Mộ không nghe thấy trả lời, lại lên tiếng hỏi cô: “Nói một tiếng đi.”
Sơ Tranh duỗi một ngón tay ra, chỉ về đằng trước: “Đi!”
“Anh!!”
Hai con ríu rít quái có chút không cam lòng quay đầu rời đi.
Lúc này Sơ Tranh mới nói với người bên kia đồng hồ: “Chết rồi.”
Tây Mộ cũng không so đo với cô, ngữ tốc hơi nhanh: “Nói ngắn gọn, những thứ này rất mẫn cảm với thiết bị điện tử, chính cô cẩn thận đi, địa chỉ cô trực tiếp gửi cho tôi, tôi tới tìm cô.”
Sơ Tranh cũng không kịp nói chuyện, Tây Mộ đã cúp máy.
“...”
Sơ Tranh trầm mặc nhìn đồng hồ đeo tay.
Bây giờ có một vấn đề rất quan trọng ——
Làm sao để gửi địa chỉ!!
Anh phải nói rõ ràng trước đã chứ!!
Sơ Tranh chưa bao giờ dùng thứ này, nơi có thể thao tác phía trên này cũng rất ít, cô giày vò một hồi lâu mới gửi được địa chỉ qua.
-
Sơ Tranh không đợi được Tây Mộ, ngược lại chờ được tên biến thái Kỷ Hữu Đường này đến trước.
Trên người Kỷ Hữu Đường không mặc quần áo kỳ quái gì, lái xe ba gác, cạch cạch chạy từ đầu đường nhanh như chớp tới, rất có cảm giác như bé con nông thôn vào thành phố.
“Em gái nhỏ!!”
Trông thấy Sơ Tranh, Kỷ Hữu Đường vẫy tay gọi Sơ Tranh.
“Không kịp nữa rồi, mau lên xe!!”
Sơ Tranh: “...”
Mẹ nó mi có độc à!
Một đại lão như ta mà ngồi loại xe này?!
Sơ Tranh ngồi ở trên mui xe, không nhìn Kỷ Hữu Đường. Cô rất nhanh liền trông thấy đằng sau Kỷ Hữu Đường, là một đám ríu rít quái đi theo.
Từ chỗ tối tăm ở hai bên đường cực nhanh đuổi theo.
Tạp âm ầm ầm lướt qua kia, nghe làm người ta tê cả da đầu.
Số lượng nhóm ríu rít quái này, còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với vừa rồi Sơ Tranh nhìn thấy.
Kỷ Hữu Đường đã làm gì!!
Xe ba gác của Kỷ Hữu Đường đã đến trước mặt Sơ Tranh, anh ta cười hì hì nói với cô: “Em gái nhỏ, lên xe nha, kỹ thuật lái xe của anh đây rất tốt. Nhanh! Mang cô bay!”
“Không cần.” Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt.
Ta thấy mi là muốn kéo ta theo làm bia đỡ đạn thì có!
“Đừng khách khí như vậy nha, sẽ không hại cô đâu.” Kỷ Hữu Đường vỗ ngực cam đoan, lấy giọng điệu của ông chú kỳ quặc dụ dỗ trẻ con: “Tôi thề, nếu tôi hại cô, Tây Mộ sẽ chết không yên lành!”
“...”
Mi hại ta mắc mớ gì đến Tây Mộ?
Sơ Tranh từ chối lên xe, ríu rít quái bên kia đã đến hai bên đường.
Kỷ Hữu Đường biết đại khái bọn nó sợ ánh trăng, cho nên kỳ thật anh ta cũng không nóng nảy, trực tiếp trò chuyện với Sơ Tranh: “Em gái nhỏ, tôi phát hiện một chuyện thú vị, cô có đi không?”
Đuôi lông mày Sơ Tranh cũng không nâng lên chút nào, giọng điệu lãnh đạm: “Đi chết?”
Sắc mặt Kỷ Hữu Đường nghiêm nghị thanh minh: “Tôi không phải loại người như vậy.”
Sơ Tranh liếc anh ta một cái: “Anh là người?” Mẹ nó mi là đồ biến thái, trước đó còn muốn hại chết ta! Ta còn nhớ kỹ đấy!
“Em gái nhỏ sao lại mắng chửi người thế kia?”
Sơ Tranh đúng lý hợp tình hỏi: “Chữ nào của tôi mắng chửi người?” Mi tìm được, Tây Mộ tự sát cho mi xem!
“...”
Kỷ Hữu Đường nghĩ lại ba chữ kia một lần, mặc kệ là tách ra hay là hợp lại với nhau, thì hình như cũng không tính là...
“Cô thật sự không đi à?” Kỷ Hữu Đường không xoắn xuýt, lại cười hì hì hỏi cô: “Cô không đi sẽ hối hận đó.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói: “Tôi đi mới hối hận.”
Kỷ Hữu Đường: “Sao lại thế, tôi nói cô nghe, tuyệt đối thú vị.”
Kỷ Hữu Đường chỉ thiếu giơ tay thề, đáy lòng Sơ Tranh càng cảnh giác, lừa gạt cô đi như thế, chắc chắn có quỷ! Ta mới không đi đâu!
“Anh anh anh!!”
Ríu rít quái ở hai bên đường chuyển động tới lui, muốn vọt tới đường phố, lại không dám lắm.
Kỷ Hữu Đường nhìn sang bên kia vài lần, ánh mắt lại rơi trên người Sơ Tranh, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, sâu xa hỏi: “Em gái nhỏ, cô là người chơi Tử Thần à?”