Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cũng không lập tức sử dụng “ma thuật sư” để đổi, mà cất thẻ đi.
Thân phận Tử Thần của cô, bây giờ còn rất hữu dụng.
Mấy người tiếp tục đi lên phía trước.
Kỷ Hữu Đường đi ở phía trước, tốc độ của anh ta hơi nhanh, rẽ một cái người đã không thấy tăm hơi.
“Anh —— “
Âm thanh của ríu rít quái quanh quẩn trong đường hầm, giống như bị người chọc giận.
Sau đó là tiếng ríu rít quái bò trên mặt đất, đi về phía bọn họ bên này.
“Anh Tây Mộ cứu mạng với!!” Giọng nói của Kỷ Hữu Đường cũng vang lên theo, anh ta nhanh chóng chạy từ bên kia về, vẻ mặt thất kinh.
Nếu như không phải được chứng kiến thủ đoạn của anh ta, thì Sơ Tranh cũng muốn tin rồi.
“Anh!!”
Ríu rít quái đuổi theo anh ta lao từ chỗ ngoặt ra, giương nanh múa vuốt nhào về phía bọn họ.
Có thể là phát giác được Sơ Tranh là đồng loại, nhóm ríu rít quái lách qua cô, chỉ công kích ba người Kỷ Hữu Đường, Tây Mộ, và Lữ Nguyên.
Lúc ở bên ngoài, bọn họ đứng chung một chỗ với mình, nên sẽ không bị công kích.
Bây giờ lại không được...
“Bên này.”
Tây Mộ hất mấy con ríu rít quái ra, hô lên một tiếng với Sơ Tranh.
Mấy người cấp tốc chạy về phía lối kia, Kỷ Hữu Đường rơi ở phía sau, giải quyết hết ríu rít quái đuổi theo, khi đi ngang qua một cánh cửa, trơn tru đẩy cửa qua đóng lại.
“Phù...”
Kỷ Hữu Đường thở phào.
Nhưng mà cùng lúc với khi một hơi kia hạ xuống, cánh cửa kia vang “rầm” một tiếng, bị ríu rít quái hợp lực phá tan.
Kỷ Hữu Đường: “...”
“Anh!!”
-
Phòng thí nghiệm dưới đất thông suốt bốn phương, mặc kệ chạy hướng nào, đều có thể gặp được ríu rít quái.
Ríu rít quái phát hiện địa bàn bị xâm lấn, cũng không để lại lực lượng dư thừa tiến hành vây quét.
Có thể là bởi vì dính đến nơi ở của mình, Sơ Tranh ngẫu nhiên cũng sẽ bị công kích, nhưng so với những người khác mà nói, chút này của cô hoàn toàn chính là mưa bụi.
“Hình như phía trước có thể ra ngoài.”
Người Lữ Nguyên đầy vết bẩn, chỉ vào một cánh cửa kim loại trước mặt hô lên với người phía sau.
Lữ Nguyên đến chỗ cánh cửa kia trước nhất.
“Mở không ra... Không có chốt mở.”
Lữ Nguyên tìm tòi trên cửa một lần, không nhìn thấy bất cứ chốt mở gì.
Lối đi đằng sau đều là ríu rít quái lít nha lít nhít, giống như thuỷ triều tuôn qua phía bọn họ.
“Tránh ra.”
Giọng nói lạnh lùng nổ tung bên tai Lữ Nguyên, anh ta theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Một giây sau liền thấy cánh cửa kim loại nhìn có vẻ rất dày kia, bị Sơ Tranh một cước đá ra một lỗ hổng.
Lữ Nguyên: “...”
Sơ Tranh lại đạp một cái, dễ dàng phá ra một lỗ cho một người đi qua.
Cô khom người đi vào, Lữ Nguyên theo sát phía sau, Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường cũng cấp tốc đi qua.
“Em gái nhỏ, xin hỏi cái lỗ này giờ sao mà chặn lại được?” Kỷ Hữu Đường chỉ vào ríu rít quái cũng muốn chui qua lỗ hổng: “Cô không thể dịu dàng một chút sao?”
Sơ Tranh: “...”
Còn cần chặn sao?
Ta lại không nghĩ nhiều như vậy.
Tây Mộ lấy ra một tấm thẻ bài đạo cụ, rất nhanh liền chặn cái lỗ kia lại.
Cửa hang chặn lại, toàn bộ không gian đột nhiên an tĩnh lại.
“Ôii!”
Kỷ Hữu Đường bỗng nhiên lui về phía sau, giống như bị cái gì hù dọa, động tác khoa trương như đang làm ra vẻ.
Sơ Tranh nhìn sang bên kia, đó là một gian phòng rất trống trải, chất đống chút đồ vật ngổn ngang, mặt đất là một mảng lớn màu nâu đen.
Vị trí giữa, có một con ríu rít quái to lớn nằm sấp, lớn tầm bằng như xe chở hàng vậy.
Ríu rít quái nằm sấp không nhúc nhích, mặt hướng sang một bên khác.
“Thứ đồ chơi này nhìn có vẻ hơi khó đánh nha.” Kỷ Hữu Đường sờ lên cằm: “Anh Tây Mộ, muốn cùng đánh không?”
Tây Mộ nhìn anh ta một chút, không lên tiếng.
Kỷ Hữu Đường cũng không thèm để ý: “Em gái nhỏ, bằng không thì cô qua hấp dẫn lực chú ý của nó trước đi?”
“Tại sao lại là tôi?”
“Cô là người chơi Tử Thần mà.” Kỷ Hữu Đường nói: “Địch ý của nó đối với cô không lớn như vậy.”
“Hấp dẫn lực chú ý thì nên làm nó cảm thấy hứng thú, anh tới tốt hơn.” Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói.
“...”
Kỷ Hữu Đường suy nghĩ ra một chủ ý.
“Rút thăm đi!”
Lữ Nguyên run lẩy bẩy, Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng nhìn Kỷ Hữu Đường.
Kỷ Hữu Đường nói: “Đừng lề mề nha, thời gian sử dụng thẻ bài đạo cụ có hạn, lát nữa các tiểu đệ bên ngoài sẽ vào đấy
Mọi người cũng không nguyện ý đi, cuối cùng đồng ý quyết định rút thăm của Kỷ Hữu Đường.
Không biết Kỷ Hữu Đường lấy đâu ra bốn cái thăm, ba dài một ngắn, rút trúng ngắn thì đi.
Sơ Tranh vận khí tốt, không rút trúng.
Lữ Nguyên run rẩy rút, sau khi phát hiện không phải mình, cả người cũng đều thả lỏng ra.
Tây Mộ giơ tay rút, Kỷ Hữu Đường xiết chặt không để Tây Mộ rút đi, cười hì hì nói: “Anh Tây Mộ, anh sẽ nhường em chứ?”
Kỷ Hữu Đường dùng ánh mắt ra hiệu Tây Mộ rút một cây khác.
Tây Mộ nói: “Cậu còn cần nhường?”
Tay hắn dùng sức, rút cây thăm kia ra.
Tây Mộ: “...”
“Ai, anh Tây Mộ, anh xem kìa, em đã nhắc nhở anh rồi mà.” Kỷ Hữu Đường cười rất vui vẻ: “Làm phiền anh Tây Mộ rồi.”
Tây Mộ: “...”
Thăm trong tay Tây Mộ bị người rút đi, cô gái đi qua bên cạnh hắn: “Tôi đi.”
Kỷ Hữu Đường không phục: “Ôi, em gái nhỏ, không phải vừa rồi cô nói không đi sao?” Sao lại lật lọng rồi!
Sơ Tranh hỏi lại: “Tôi từng nói?”
Kỷ Hữu Đường gật đầu: “Từng nói nha.”
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn phủ nhận: “Anh nghe lầm.”
Kỷ Hữu Đường: “???”
“Tôi đi là được rồi.” Tây Mộ ngăn Sơ Tranh lại, lấy giọng điệu của bá đạo tổng tài ra lệnh cho cô: “Cô ở đây chờ.”
Sơ Tranh: “Anh đi chịu chết?”
“...”
-
Sơ Tranh vòng qua chính diện ríu rít quái, phát hiện con hàng này thật sự đang ngủ, một chút cảm giác nguy cơ cũng không có.
Sơ Tranh giơ tay, ngón tay vừa động, ríu rít quái bỗng nhiên mở mắt ra.
Con ngươi yếu ớt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, một giây sau con ngươi ríu rít quái co rụt lại, “tay” to lớn vung về phía Sơ Tranh.
Thân thể Sơ Tranh bỗng nhiên nhảy về phía sau.
Má ơi!
Ngươi không lễ độ như thế sao?
Tốt xấu gì ta cũng coi như quân bạn của ngươi, đi lên liền động thủ rồi!
“Tay” ríu rít quái đảo qua tạp vật chồng chất trên mặt đất, vang lên một trận ào ào, tạp vật rơi lả tả dưới đất.
“Anh —— “
Ríu rít quái nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh bén nhọn chói tai, giống như có thể xuyên phá màng nhĩ người ta.
Cả người nó cử động, hình thể to lớn, trong nháy mắt làm cho toàn bộ không gian trở nên nhỏ hẹp.
Sơ Tranh vừa tránh đi công kích của ríu rít quái, vừa thả ngân tuyến ra.
Ngân mang chớp lên, quấn lên tứ chi to lớn của ríu rít quái, dần dần lan tràn trên người nó.
Kỷ Hữu Đường và Tây Mộ thừa dịp ríu rít quái bị Sơ Tranh hấp dẫn lực chú ý, từ phía sau công kích nó.
Ríu rít quái bị ba mặt vây công, lửa giận ngập trời, tứ chi quét lung tung dưới mặt đất, cái đuôi móc câu hất ngược lên như con bọ cạp, không ngừng đâm về phía bọn họ.
“Đoàng đoàng đoàng —— “
Đạn bắn vào trên người nó, không có bất kỳ tác dụng gì, căn bản không xuyên thấu qua da của nó được.
Công kích vật lý bình thường, đối với nó cũng không cách nào tạo thành tổn thương quá lớn.
Tây Mộ lui đến bên ngoài, lật ra một tấm thẻ bài đạo cụ, thẻ bài đạo cụ bay lên trên trời, ánh sáng dữ dội bắn từ trong thẻ bài ra, bao phủ ríu rít quái lại.
“Ầm ầm —— “
Ánh sáng nổ tung, khói đen mang theo mùi vị khác thường dâng lên.
Trong khói mù, ríu rít quái phẫn nộ dùng tứ chi đập xuống mặt đất.
“Anh... Anh anh anh!!”