Translator: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cảnh tượng bên trong không giống với những gì Tây Mộ nghĩ.
Không gian rộng rãi, tương đương một cái sân bóng đá.
Sơ Tranh ngồi trên một cái ghế cách cửa không xa, dưới đất là mấy người đang ôm đầu ngồi xổm, cảnh tượng này giống như hiện trường cảnh sát vây quét tệ nạn xã hội vậy.
Trong đó có hai người trông khá quen, chính là người đứng quầy trong “ngân hàng” lúc trước.
Còn lại đều là khuôn mặt xa lạ, Tây Mộ chưa gặp bao giờ.
Bốn phía xung quanh là các loại máy móc, ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ nhấp nháy không ngừng.
Trên tường treo đầy màn hình, trên đó giám sát toàn bộ phòng nhỏ.
Còn lại mấy mặt tường cũng treo đầy màn hình, nhưng không chiếu phòng nhỏ mà là phó bản, có thể nhìn thấy người chơi một cách rõ ràng.
Điều kiện nơi này rất tiên tiến...
Ít ra tiên tiến hơn thế giới hiện thực nhiều.
Lúc lâu sau Tây Mộ mới lấy lại tinh thần, nhìn sang phía Sơ Tranh: “Đây... là nơi nào?”
“Phòng điều khiển?”
Sơ Tranh cũng không chắc chắn lắm, dựa vào suy đoán trong đầu nói bừa.
Tây Mộ: “...”
Không phải em đến tiếp nhận điều tra sao?
Tại sao lại chạy đến phòng điều khiển của người ta ngồi!!
“Có bị thương không?”
“Vẫn tốt.” Đại lão sao có thể tuỳ tiện bị thương.
Tây Mộ yên tâm, nhưng vẫn không nhẹ nhõm được, nơi này không phải chỗ bình thường.
“Sao em lại vào đây?”
“Đi tới.” Không thì xuyên tường vào à?!
“Ý anh là sao em tìm được nơi này.”
Người chơi đều biết chỗ này có người điều khiển, họ cũng từng thử đi tìm nơi kiểu như phòng điều khiển.
Nơi bị nghi ngờ đầu tiên là cái “ngân hàng” này.
Nhưng nghi ngờ cũng vô dụng, bên trong “ngân hàng” bảo vệ nghiêm ngặt, ngoại trừ nghiệp vụ bình thường, người chơi chỉ cần bước gần một bước sẽ có âm thanh cảnh báo.
Sơ Tranh đánh vào đây hoàn toàn dựa vào thực lực.
Tiến vào nơi này, Sơ Tranh mới biết được những thứ cô thấy bên ngoài đều là giả lập, mà trong này mới là người thật.
Bên ngoài giết thì không chết, nhưng trong này thì không giống...
Đều là người có máu có thịt.
Khi điều khiển trò chơi, bọn họ chính là một sự tồn tại giống như thần. Nhưng bây giờ bị người ta đánh vào hang ổ, đám người này không phải là đối thủ của Sơ Tranh.
Sơ Tranh hàm hồ qua loa: “Dựa vào thực lực.”
Thực lực? Tây Mộ nghi ngờ nhìn vào mắt cô, nhớ đến vết tích bị phá hư ở ngoài quầy hàng, cái “thực lực” này là thực lực gì thì không cần nói cũng biết.
“Bọn họ là ai?”
“Nhân viên quản lý.” Sơ Tranh lơ đãng nói.
Mấy nhân viên quản lý bị Sơ Tranh doạ sợ, thở mạnh cũng không dám.
Tây Mộ đi qua, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Đây là chỗ nào, các người muốn làm gì?”
“...”
Nhân viên quản lý bảo trì im lặng.
“Các người quyết định không nói?” Khoé miệng Tây Mộ hơi nhếch, ánh mắt phách lối cuồng vọng: “Tài liệu về tôi, chắc hẳn các người rất rõ ràng.”
Nhân viên quản lý: “...”
Đối mặt với một Sơ Tranh đã đáng sợ rồi, bây giờ còn có cả Tây Mộ.
“Chúng... chúng tôi thật ra cũng không rõ đây là chỗ nào.” Cuối cùng có người không chịu được bầu không khí quỷ dị thế này, nói ra: “Khi chúng tôi bị mang tới nơi này, không nhìn thấy cái gì hết.”
Sau khi bị mang vào, bọn họ liền được phân nhiệm vụ.
Duy trì phòng nhỏ và phòng mô phỏng... Cũng chính là vận hành phó bản mà người chơi nói.
“Tại sao lại gọi là phòng mô phỏng?”
“Không... không biết.”
Bọn họ nghe được từ này.
“Chúng tôi đều là giả lập?”
“Đương nhiên không phải....” Người trả lời bỗng lắc đầu: “Người chơi thực sự tồn tại trong đó.”
Chết là chết thật.
Đôi mắt Tây Mộ hơi híp lại: “Dùng người treo ngược để sống lại là thế nào?”
“Chính... chính là chúng tôi đưa hình ảnh giả lập ra bên ngoài.” Người kia không phải tồn tại chân thực, chẳng qua là tồn tại giả lập được lập trình lên mà thôi.
Còn về việc vì sao người chơi lại tin tưởng người chết sống lại là thật, nguyên lí này bọn họ cũng không rõ.
Ở đây cũng có rất nhiều thứ bọn họ không hiểu, bọn họ chỉ làm theo hướng dẫn.
“Kĩ thuật ở nơi này... cao hơn thế giới hiện tại rất nhiều.” Có người nhỏ tiếng nói.
“Các người làm sao để liên lạc với bên ngoài?”
“Không... không liên lạc.”
Mỗi khi có chỉ dẫn gì, đều phát trực tiếp trên màn hình, bọn họ căn bản không biết liên lạc với bên ngoài thế nào.
Tây Mộ tiếp tục hỏi: “Đồ ăn thực phẩm tươi mới ở đây và những thứ đồ khác đến từ đâu?”
Nếu nơi này có tồn tại, vậy chắc chắn rằng có thể đi ra ngoài.
Bọn họ chỉ nói, mấy thứ này sẽ đúng thời gian quy định xuất hiện ở bên ngoài vùng bóng tối kia, chỉ cần phái người đến chờ là được.
Câu hỏi vẫn nằm ở vùng bóng tối kia...
Tây Mộ không tiếp tục suy nghĩ về điều này: “Trước kia bắt chúng tôi vào phó bản, là do các người giở trò?”
Người ngồi trên đất gật đầu: “Mô phỏng gần đây không ổn định, Kỷ Hữu Đường mang được đồ từ bên trong ra ngoài, anh cũng biết rồi, cho nên...”
Sợ rằng bọn họ biết được càng nhiều thông tin, cho nên bọn họ nhận được chỉ thị phải cố gắng xử lí họ.
Trong phòng nhỏ không được động thủ, điều này không chỉ đối với người chơi, mà cũng nhằm vào nhân viên quản lý.
Khi người chơi không phạm sai lầm, nhân viên quản lý không có quyền trừng phạt họ.
Cho nên chỉ có thể động tay động chân trong phó bản.
Kết quả là chẳng xử lí được ai.
Tây Mộ hỏi hết những điều muốn hỏi, quay đầu nhìn Sơ Tranh, muốn hỏi xem cô có câu hỏi nào không.
Kết quả là Sơ Tranh không để ý bên này, ấn màn hình tới lui.
“Em đang làm gì thế?”
“Thay đổi quy tắc trò chơi.” Sơ Tranh đúng lí hợp tình nói: “Mèo vờn chuột lâu rồi, chuột cũng nên tóm lại mèo, trò chơi thì cần nhiều người tham gia mới thú vị chứ đúng không.”
Hai chữ “đúng không” phía sau rõ ràng là đang hỏi mấy người đang ngồi xổm dưới đất.
Tây Mộ: “???”
Đám người ngồi xổm: “...”
-
Tất cả máy móc trong phòng đều dùng để khống chế nơi này, bao gồm cả phó bản, tất cả dùng điều khiển tự động.
Sơ Tranh thay đổi lung tung hết quy tắc phó bản, người chơi chỉ cần giết chết kẻ săn giết bản địa, là có thể qua ải.
Người chơi trong phó bản đột nhiên nhận được thông báo quy tắc trò chơi đã thay đổi, nên có hơi hoang mang.
Nhưng rõ ràng nhiệm vụ này dễ hơn rất nhiều, rất nhanh có người hành động.
Có thể sống và ra ngoài, ai mà chẳng vui?
Sơ Tranh ấn xong phím cuối cùng, dịch chuyển tầm mắt ra khỏi màn hình, nhìn về phía đám người ngồi dưới đất: “Bây giờ các người có thể chạy rồi.”
Đám người: “...” Chạy cái gì?
Rốt cuộc cô đã làm gì!!!
“Trò chơi bắt đầu.”
Âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Mời người chơi rút thẻ.”
Đống thẻ mở ra trước mặt Tây Mộ, hắn kỳ quái nhìn về phía Sơ Tranh, trước mặt Sơ Tranh cũng có thẻ bài, ngón tay hắn lướt qua trên không trung, dường như không biết nên chọn cái nào.
Đây là phòng nhỏ mà!!
Tại sao lại có thể bắt đầu trò chơi?
Cứ cảm thấy hướng phát triển này không đúng...
Sơ Tranh rút ra một tấm thẻ.
Tên: Thích Sơ Tranh (người chơi bình thường)
Điểm tích lũy: 5836
Số lần qua ải: 14
Thẻ bài đạo cụ: 139
Sơ Tranh rút xong, thẻ bài trước mặt tự động biến mất.