Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn những người đi qua đi lại trước mặt, đường đi ồn ào náo động như trở lại khung cảnh của phương Tây ngày xưa, xém chút hoài nghi mình đã đến một vị diện khác.
Lúc này cô đang đứng ở cuối ngã tư đường, đằng sau đen kịt một màu, không nhìn thấy gì cả.
Phía trước chính là đường đi...
Đây chính là “phòng nhỏ”?
Cô tìm được chìa khóa qua ải từ trên người hòa thượng kia.
Cách giải mã trò chơi này đều không khó, chủ yếu vẫn là bộ phận trốn giết.
Lấy được chìa khóa qua ải, cho nên cô liền xuất hiện ở đây.
Lữ Nguyên cũng không xuất hiện cùng lúc với cô.
Có lẽ là vì anh ta mới vòng thứ hai, còn một vòng nữa, sống sót mới có thể đến nơi này.
“Thích Sơ Tranh?”
Sơ Tranh nghe thấy tên của mình, theo âm thanh nhìn sang bên đó.
Đứng ở bên cạnh chính là một đứa trẻ, bộ dáng tầm bảy tám tuổi, mặt không biểu cảm, đôi tròng mắt kia càng âm u đầy tử khí, cứ nhìn như vậy thì có chút đáng sợ.
Đứa trẻ mặt không cảm xúc, không giống với Sơ Tranh lắm.
Đứa trẻ này rất giống một... Người chết.
Có loại người gì mà cô chưa từng gặp qua chứ, chẳng có chút hứng thú gì.
Sơ Tranh trấn định gật đầu: “Ừ?”
“Đi theo tôi.” Đứa trẻ không nói lời vô ích, xoay người rời đi.
Người chơi già dặn kinh nghiệm từng nói, bên trong “phòng nhỏ” rất an toàn.
Cấm người chơi ẩu đả đánh nhau, cũng cấm người chơi lợi dụng thủ đoạn không chính quy cướp đoạt điểm tích lũy, thẻ bài đạo cụ.
Tóm lại ở đây, an toàn và tài sản đều được bảo đảm.
Cho nên Sơ Tranh cũng không sợ có người hố cô, đi theo đứa trẻ đi vào trong đường phố.
Cửa của những kiến trúc ở hai bên đường phố đều mở ra, có người ra ra vào vào.
Hai bên đường cũng đứng đầy người, muôn hình muôn vẻ, quả thực như một buổi tụ họp lớn.
Đàn ông mặc tây phục tinh anh.
Tên xăm mình mặc quần cộc rộng.
Học sinh phát dục không tốt.
Lão già khom người còng lưng.
...
Sơ Tranh đi qua trên đường, tầm mắt của những người này, hoặc nhiều hoặc ít rơi trên người cô.
Đứa trẻ dẫn Sơ Tranh đi đến trước một tòa kiến trúc màu đen, có chút giống ngân hàng kiểu xưa cũ của thế giới phương Tây.
Trước cửa treo một lá cờ nhỏ màu đen.
Vừa rồi một đường đi ngang qua đến đây, trước những cánh cửa đó, cơ hồ đều treo loại cờ nhỏ này.
Đứa trẻ đẩy cánh cửa nặng nề ra, ra hiệu Sơ Tranh đi vào.
Bên trong cũng đúng là kết cấu bố cục của ngân hàng.
Người bên trong không nhiều.
“Mời đến quầy số 3.”
Sơ Tranh đi vào, đại sảnh liền vang lên một âm thanh.
Sơ Tranh theo quầy hàng nhìn sang, người bên kia đang mỉm cười nhìn cô.
So với đứa trẻ âm u đầy tử khí vừa rồi dẫn đường, thì người này nhìn như hòa nhã hơn nhiều.
Sơ Tranh trấn định đi qua.
“Xin mời lấy thẻ bài thân phận của ngài ra.”
Sơ Tranh lấy thẻ bài ra đưa tới.
Quầy hàng rất cao, hoàn toàn là lúc trước người bên trong thao tác, Sơ Tranh không biết đối phương đang làm gì.
Rất nhanh đối phương đưa cho cô một tấm thẻ không có bất kỳ thông tin gì, hai mặt đều là ngôi sao sáu cánh.
“Ngài có hai ngày thời gian nghỉ ngơi, trong hai ngày này, ngài có thể tự do hoạt động ở khu vực phòng nhỏ. Bởi vì ngài là người chơi mới, cho nên lần đầu tiên dừng chân, đồ ăn miễn phí, nhưng lần tiếp theo dừng chân đồ ăn sẽ thu điểm tích lũy, xin ngài hãy hiểu rõ.”
“Tấm thẻ này là thẻ thông dụng, tương đương với thẻ căn cước của ngài ở phòng nhỏ, ra vào phòng, ăn cơm đều cần dùng đến nó, xin hãy giữ kỹ. Mặt khác khi ngài rời khỏi phòng nhỏ, mời bỏ thẻ về lại trong thùng được thiết lập trên đường phố.”
Đối phương cơ hồ không thở nói ra mấy câu dài như thế.
“Bây giờ ngài có thể đi theo cậu ấy về phòng của ngài.” Đối phương chỉ chỉ đằng sau Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn về phía sau một chút, đứa bé vừa rồi chẳng biết đã đứng phía sau từ lúc nào.
Thấy cô nhìn qua, lập tức đi ra ngoài.
Sơ Tranh quay đầu nhìn người trong quầy một chút, đối phương cười tủm tỉm.
“...”
Cười cười giống như đóa hoa.
Lạnh lạnh như một người chết.
Cảm giác thể nghiệm quá kém!
Khiếu nại!
-
Sơ Tranh kiểm tra gian phòng một vòng, không phát hiện dị thường gì, cũng không khác gì phòng khách sạn ở bên ngoài.
Đứa bé kia dẫn cô đến đây liền biến mất.
Sơ Tranh kéo màn cửa sổ ra nhìn ra phía ngoài.
Phía dưới chính là đường phố vừa rồi cô đi qua.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết sáu mươi điểm tích lũy. 】
Soạt!
Sơ Tranh kéo màn cửa lên.
Ta vừa trải qua sinh tử, mi không thể để ta nghỉ ngơi một chút được à!
【 Tiểu tỷ tỷ, cũng bởi vì như thế, nên mới cần phá sản để buông lỏng một chút đó. 】 Vương Giả lý lẽ hùng hồn.
“...”
Mi bảo ngựa không ngừng vó mà phá sản, gọi là buông lỏng?
Sơ Tranh táo bạo đạp bàn hai cước, khí thế hung hăng rời phòng.
Ánh sáng trên hành lang lờ mờ, Sơ Tranh dựa theo ký ức, đi đến thang máy.
Cô vừa ấn nút, thang máy đinh một tiếng mở ra.
Bên trong có một người đàn ông máu me khắp người đi tới, trong tay cầm một cái búa còn đang nhỏ máu.
Hình ảnh kia, giống y như hiện trường phim kinh dị vậy.
Sơ Tranh: “...”
Người đàn ông kia cúi thấp đầu, đi ra khỏi thang máy, cũng không hề nhìn Sơ Tranh chút nào, lạnh lùng biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhìn vết máu nhỏ xuống trong thang máu.
Người chơi này cũng quá không lịch sự rồi!!
Sơ Tranh ở đại sảnh khách sạn, hỏi người giống như nhân viên phục vụ, tìm tới nơi có thể tiêu phí điểm tích lũy.
Lần đầu tiên đến đây, ăn ở đều miễn phí.
Nhưng đây chỉ là ở những địa điểm mà phòng nhỏ đặc biệt cung ứng.
Vượt qua những nơi này, thì phải dùng điểm tích lũy để mua.
Sơ Tranh tùy tiện vào quán cơm.
“Ồ, người đẹp, ăn cơm à?”
Thanh niên tóc nhuộm đủ mọi màu sắc thò đầu ra từ sau quầy.
Sơ Tranh bất động thanh quan sát cậu ta, tùy ý gật đầu: “Ừ.”
Thanh niên đi từ phía sau quầy ra, hất mái tóc phách lối lên kia: “Đây, mời tới bên này, tiệm chúng tôi, vị đẹp giá đẹp, đảm bảo ngài hài lòng.”
Người ăn cơm trong tiệm không nhiều.
Hoàn cảnh cũng không tệ, mỗi một bàn đều dùng thực vật ngăn cách.
Sơ Tranh đi đến bàn trong cùng ngồi xuống, thanh niên đưa thực đơn lên.
“Ngài xem, muốn ăn gì?”
Sơ Tranh nhìn thực đơn một vòng, đại bộ phận đều chỉ có giá mấy điểm tích lũy, cũng là chút đồ ăn thường ngày.
Sơ Tranh vù vù lật về sau.
Giá niêm yết đằng sau cao hơn không ít.
“Cái này, cái này, cái này, và cái này nữa.” Sáu mươi điểm tích lũy, vừa vặn!
“... Người đẹp, cô là người mới à?” Thanh niên mang vẻ khiếp sợ nhìn cô.
“Không bán cho người mới?”
“Không phải...” Thanh niên cười cười: “Chỉ là người mới rất ít tiêu điểm tích lũy nhiều như cô.”
Đã trải qua ba lượt.
Không có ai sẽ xui xẻo như vậy, vòng nào cũng không gặp được người chơi già dặn kinh nghiệm.
Cho nên phần lớn người mới, đã tới nơi này, đều sẽ biết, điểm tích lũy rất quan trọng.
Trừ tiêu xài tất yếu, thì không ai sẽ phung phí điểm tích lũy.
“Anh là người ở nơi này?” Sơ Tranh híp híp mắt, tay tùy ý khoác trên ghế dựa.
“Không phải, tôi cũng là người chơi.” Thanh niên nói: “Lúc nghỉ ngơi tôi ở đây làm công, có thể kiếm điểm tích lũy.”
Điểm tích lũy có thể đổi thời gian nghỉ ngơi, trì hoãn tiến vào vòng tiếp theo.
Chỉ cần điểm tích lũy của bạn đủ, thì có thể luôn nghỉ ngơi.
Cho nên kiếm điểm tích lũy rất quan trọng.
Không nghĩ tới ở đây còn có thiết lập làm công.
Chậc.
Cô lại hỏi một câu: “Ông chủ thì sao?”
“Ông chủ cũng là người chơi.”
Trên con đường này, nơi nào bên ngoài có treo một lá cờ nhỏ màu đen, thì đều là của phía trò chơi.
Mà không treo cờ nhỏ màu đen, thì chính là cửa hàng mà người chơi kinh doanh.
Cửa hàng thuê từ phía trên đến, tiền thuê không ít.
Người chơi bình thường không chơi nổi.
*
A a a a bỏ phiếu nha các bảo bảo!!! Cuối tháng rồi! Vé tháng aa!! Không thể ngừng!!