Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Đi xuống xem địa hình xung quanh đi.” Đầu trọc đạp tiểu mập mạp một cước: “Nhanh.”
“Lỡ như có quỷ...”
“Quỷ cái đầu cậu! Em gái người ta còn không sợ, một người đàn ông như cậu, sợ cái gì!”
“Nhưng mà tôi sợ thì làm sao...”
“Tôi xem đến lúc cậu rút trúng phó bản có quỷ thì sao.” Đầu trọc cười trên nỗi đau của người khác.
“Có chết tôi cũng sẽ không tha cho cậu!” Tiểu mập mạp nghiến răng nghiến lợi.
Vừa rồi Sơ Tranh đã nhìn qua địa hình, chỉ cần chỗ mà phía trên này có thể trông thấy, lúc này đều khắc trong đầu cô.
Hai người đầu trọc và tiểu mập mạp chẳng những nhìn, còn lấy vở ra tô tô vẽ vẽ.
Rất nhanh một cái bản đồ giản dị hiện ra trên giấy.
Hai người trao đổi với nhau sau đó bôi bôi xoá xoá để sửa đổi.
“Chắc không sai biệt gì lắm đâu nhỉ?” Tiểu mập mạp nói.
“Ừ.” Đầu trọc nhìn đồng hồ: “Chúng ta đợi buổi sáng rồi hành động, nói không chừng những zombie này sợ ánh sáng.”
Lúc bọn họ đến, không nhìn thấy zombie.
Sau khi mặt trời xuống núi, zombie mới xuất hiện.
“Em gái nhỏ, ăn không?” Tiểu mập mạp lấy từ trong ba lô ra một cây năng lượng đưa cho cô.
“Không đói bụng, cảm ơn.” Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm cự tuyệt.
Tiểu mập mạp cũng không kiên trì, cùng đầu trọc chia nhau ăn.
Thời gian của trò chơi không có hạn chế, ba vòng trước người chơi có thời kỳ bảo hộ của tân thủ, sẽ không cảm thấy đói.
Sau ba vòng, thời kỳ bảo hộ của tân thủ sẽ hết, cần phải mua sắm ở phòng nhỏ.
“Trên danh sách có tên điên Kỷ Hữu Đường kia, nếu chúng ta gặp phải hắn thì có thể sẽ phiền toái lớn.”
Sơ Tranh ngước mắt nhìn tiểu mập mạp bên kia.
“Chúng ta tìm chìa khoá qua ải, tìm được thì mau chóng rút lui, đừng chạm mặt hắn.”
“Vậy cũng phải có vận khí tốt mới được...”
“Kỷ Hữu Đường là ai?”
“Kỷ Hữu Đường...” Tiểu mập mạp vừa định trả lời, phát hiện âm thanh này không phải của đầu trọc.
Anh ta quay đầu nhìn Sơ Tranh, người kia ngồi dựa vào bàn, một chân tùy ý buông thõng, chân còn lại giẫm lên đồ vật trên mặt đất.
Tư thế không khỏi có chút đẹp trao.
Tiểu mập mạp nói: “Kỷ Hữu Đường là thằng điên, người chơi gặp hắn, dữ nhiều lành ít.”
“Rất lợi hại?”
“... Dù sao chúng tôi cũng chơi không lại hắn.”
Tiểu mập mạp và đầu trọc phi thường tự hiểu mình.
Kỷ Hữu Đường có tiếng ác ở ngoài, người chơi già dặn kinh nghiệm cơ bản đều biết anh ta.
Gặp anh ta cũng chỉ có thể tự cầu phúc.
Lần này bọn họ không may, rút được phó bản có Kỷ Hữu Đường.
-
Sơ Tranh cho là mình và vị Kỷ Hữu Đường này sẽ không giao tranh nhanh như vậy, ai biết rằng ngày thứ hai đã gặp được.
Lúc bọn họ xuống lầu, gặp Kỷ Hữu Đường ở hành lang.
Là một nam sinh rất trẻ.
Tướng mạo nhã nhặn, ngoan ngoãn mặc một bộ đồng phục học sinh, cho dù hơi cũ, nhưng vẫn coi như sạch sẽ.
Người này nhìn qua chính là một bộ dạng của học sinh ngoan ngoãn không có nguy hiểm.
Anh ta đứng trên bậc thang, dưới chân nằm mấy bộ thi thể.
—— Không phải người chơi.
“Ồ, còn có người sống sao.”
Giọng nói của Kỷ Hữu Đường rất nhẹ nhàng, giống như rất vui khi gặp được bọn họ.
Tiểu mập mạp: “...”
Đầu trọc: “...”
“A!!!”
Hai người đồng thời chạy lên trên lầu.
Sơ Tranh đứng im không nhúc nhích.
Âm thanh của tiểu mập mạp từ phía trên truyền đến: “Em gái, chạy mau!!”
Ở đây có biến thái!
Sơ Tranh đứng im không nhúc nhích, khóe miệng Kỷ Hữu Đường tùy ý câu lên tạo thành cười, ánh mắt không có ý tốt rơi trên người cô.
Loại ánh mắt này cũng không phải là loại ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ.
Mà là...
Thợ săn trông thấy con mồi.
Lộ ra hưng phấn và quỷ dị.
“Cô không chạy?” Kỷ Hữu Đường cười hỏi cô.
“Chạy làm gì?” Sơ Tranh hỏi lại.
“Bọn họ đều chạy.”
“Bọn họ chạy, thì tôi phải chạy? Ai quy định?” Ta không chạy, đại lão sao có thể tùy tiện chạy! Ta không cần sĩ diện sao?!
Kỷ Hữu Đường nhún nhún vai, anh ta nhìn chằm chằm Sơ Tranh, cố ý kéo dài âm thanh: “Cô không chạy, sẽ chết nha.”
Sơ Tranh phản ứng bình thường: “Ồ.”
Vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Hữu Đường thu lại nụ cười trên mặt.
Lúc này anh ta trầm mặt xuống, Kỷ Hữu Đường liền lộ ra âm u, toàn thân trên dưới dường như cũng tràn ngập hai chữ “biến thái“.
Nhưng mà một giây sau, Kỷ Hữu Đường lại cười lên: “Cô tên gì?”
“Liên quan gì tới anh.”
“Kết bạn.” Kỷ Hữu Đường làm như rất quen thuộc: “Tôi tên Kỷ Hữu Đường.”
“Không làm bạn với biến thái.”
Sơ Tranh hững hờ giẫm lên bậc thang đi xuống, Kỷ Hữu Đường uể oải dựa vào tay vịn, cũng không có ý muốn ngăn cản cô.
Anh ta cũng không nói chuyện, ánh mắt mang theo mấy phần tà khí.
Lúc Sơ Tranh đi đến bậc thang anh ta đứng, Kỷ Hữ Đường bỗng nhiên động.
Dao găm sắc bén từ trong lòng bàn tay anh ta bắn ra.
Khoảng cách gần như vậy, người bình thường cơ hồ không có chỗ tránh né.
Sơ Tranh nhanh chóng ngửa mặt ra sau, dao xẹt qua trước mắt cô, xém chút có thể quẹt bị thương mắt cô.
Sơ Tranh nhấc chân quét qua.
Kỷ Hữu Đường nắm lấy tay vịn, nhảy xuống dưới.
“Ai, em gái, đừng hung ác như thế mà.” Kỷ Hữu Đường làm thủ thế hô ngừng: “Tôi chỉ chào hỏi mà thôi, cô không thích phương thức chào hỏi này, lần sau tôi thay cái khác được không.”
Sơ Tranh: “...”
Được ông nội mi!
Ai là em gái mi!
Sơ Tranh đáp lại chính là một cước.
Kỷ Hữu Đường phản ứng cấp tốc, anh ta trực tiếp vọt xuống dưới lầu.
Kỷ Hữu Đường vọt mấy bước rồi không thấy tăm hơi nữa, Sơ Tranh đuổi theo cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Danh biến thái là dựa vào chạy mà có sao?
Có bản lĩnh thì đánh chính diện đi!
Sơ Tranh phát hiện lúc này cô đứng ở một đầu hành lang, bố cục ở đây không khác gì một trường học bình thường.
Thứ nhìn thấy đều là cửa phòng học.
Nhưng cái lầu dạy học này rất kỳ quái, hành lang đều dùng tường để phong kín lại.
Cho dù bên ngoài nắng chói chang, nhưng bên trong này cũng là một màu đen kịt.
“Em gái nhỏ...”
“Em gái nhỏ, em gái nhỏ...”
Tiểu mập mạp và đầu trọc đứng ở chỗ rẽ, ngó dáo dác gọi cô.
Sơ Tranh quay đầu nhìn bọn họ một chút, không để ý tới, trực tiếp đẩy một cửa phòng học ra đi vào.
Tiểu mập mạp và đầu trọc cấp tốc xông lại.
Vào phòng, đóng cửa, chặn cửa, làm liền một mạch.
“Em gái nhỏ, lợi hại!!”
Tiểu mập mạp giơ ngón tay cái lên với Sơ Tranh.
Sơ Tranh không để ý tới anh ta, tiểu mập mạp cũng không xấu hổ, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đầu trọc lấy đèn pin ra, soi soi xung quanh phòng học.
Giống với bên ngoài hành lang, phòng học cũng bị phong kín.
Trong phòng học ngổn ngang lộn xộn bày mấy cái bàn, phía trên rơi xuống rất nhiều bụi bặm.
Có bàn phía trên còn đặt sách, đồ ăn vặt mấy thứ linh tinh.
Sơ Tranh phát hiện một bộ đồng phục ở trong góc khuất.
Cùng một kiểu với đồng phục mà Kỷ Hữu Đường mặc trên người.
Bộ đồng phục mà Kỷ Hữu Đường mặc kia, chỉ sợ là tìm được ở đây.
“Trên bảng đen có chữ.”
Đầu trọc soi đèn pin vào bảng đen.
Có mấy chữ rất lớn dùng sơn đỏ vẽ lên.
—— Lớp 2 năm 3.
Đằng sau chắc còn có chữ.
Nhưng mà đều đã mờ, không phân biệt ra là chữ gì.
Sơ Tranh nhớ căn phòng học này là lớp 16 năm nhất.
Sơ Tranh rút ra một quyển sách, phủi phủi bụi bặm phía trên đi.
Đây là trường trung học.
Cho nên lớp 16 năm nhất, hẳn là lớp mười.
Lớp 2 năm 3, đó chính là lớp 12.
Sơ Tranh rất nhanh liền xem xong phòng học, trừ mấy chữ trên bảng đen kia, còn lại không có gì nữa cả.
Sơ Tranh định ra ngoài.
“Ai ai ai, em gái nhỏ chờ một chút!!” Tiểu mập mạp xông lại: “Đừng xúc động, nói không chừng Kỷ Hữu Đường còn ở bên ngoài.”
Đầu trọc gật đầu: “Chúng ta vẫn nên chờ một lúc rồi đi ra ngoài sẽ tương đối an toàn.”
“Tôi sợ anh ta?”
Sơ Tranh dùng một tay xách tiểu mập mạp qua một bên, cạch một tiếng kéo cửa ra ngoài.