Trans: juki_maiVN & LuongDy
“Ngươi tuyệt đối không nên học theo bọn họ nghe chưa.”
Sơ Tranh đột nhiên quay đầu nói chuyện với Ly Đường.
Ly Đường: “???” Học cái gì?
“Ngươi dựa vào cái gì mà nói là ta ra tay?” Sơ Tranh nghiêng đầu nghiêm túc nhìn qua chỗ khác: “Ngươi có chứng cứ sao?”
Người bên kia không ngờ được là Sơ Tranh sẽ nói thế, nhất thời tức giận: “Mọi người chúng ta đều nhìn thấy, còn cần chứng cứ sao?”
Sơ Tranh nói: “Lỡ đâu cả đám các người ảo giác cùng lúc thì sao.”
“...”
“”Cái lá cây này không phải là do ngươi ném qua sao?”
Sơ Tranh tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Không! Trên núi ở đâu mà chẳng có lá, dựa vào cái gì mà lại nói là ta làm? Trên lá cây có tên của ta không mà dám nói là ta làm? Không có thì các ngươi không được nói thế!”
Mọi người: “......”
Bọn họ chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.
Tận mắt thấy nàng ra tay, cũng có thể phủ nhận bằng dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng đó.
Những người bị Sơ Tranh kích thích còn đang muốn nói điều gì, đã bị Lâm Thần quát lớn lại, thần sắc hắn không rõ nhìn chằm chằm Sơ Tranh, mơ hồ lộ ra sự cảnh giác.
Ly Đường lôi Sơ Tranh đến một nơi rồi nói: “”Bọn họ có nhiều người.”
Sơ Tranh: “......” Nhiều người nhưng vẫn sợ hắn a!
Ly Đường liền lôi cô đi: “Đi thôi.”
Hình như Lâm Thần cũng không muốn chiến đấu, nên mới để Sơ Tranh và Ly Đường rời đi.
“Sư huynh?”
“”Cứu sư muội trước đã.” Lâm Thần hạ giọng: “Không nên gây thêm chuyện.”
“Có phải là huynh không nghe thấy không, nàng ta cố ý để chúng ta không vào được Bách Ứng cốc!” Một Sư đệ nào đó không phục.
Sao lại là là bọn họ gây sự rồi hả?
“Quy củ của Bách Ứng cốc không phải nàng ta cứ muốn phá thì phá được.” Lâm Thần nói: “Suy nghĩ sâu thêm đi.”
Sư đệ: “......”
Tiểu Đồng trong Bách Ứng cốc đã nói thế rồi mà, không lẽ là hắn nói dối sao?
Lâm Thần đã nói như vậy, Sư đệ không dám cãi lại: “Vậy làm sao bây giờ? Sư tỷ không sao chứ?”
Lâm Thần nhìn về Bách Ứng cốc: “Chờ thêm chút nữa đi, nếu thực sự không được, thì hãy mang sư muội về tông môn.”
-
Lúc rời khỏi Bách Ứng Cốc, Ly Đường liền buông cô ra, cúi đầu trầm mặc ở phía trước.
“”Ly Đường.”
Người phía trước vẫn không trả lời.
Sơ Tranh đi trước vài bước, vượt qua hắn: “Ly Đường?”
Vẫn không có phản ứng.
Lúc Sơ Tranh vẫy tay qua lại trước mặt hắn, Ly đường hoàn hồn, cau mày nhìn cô.
“Từ lúc ngươi đi từ trong cốc ra cứ không đúng, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Mất tập trung, chẳng lẽ là không nỡ mất tiểu mỹ nhân nào trong cốc?
Không đúng, trong cốc không có tiểu mỹ nhân nào, đừng nói là hắn thích mấy tên nhìn như gấu con... kia chứ?
Ồ...
Khẩu vị của người bình thường thật là lạ.
Ánh mắt Ly Đường liếc về phía Sơ Tranh, rồi dừng lại ở phía hoa dại trên đường: “Không có chuyện gì.”
Sơ Tranh liền thu tay về, khoanh trước ngực, đi nhanh: “Không có việc gì thì đi nhanh đi.””
Lỡ hắn mà rơi xuống hố thì ta lại phải đi cứu, đúng là không thể bớt lo được mà.
Sơ Tranh bước qua người hắn rồi đi tới phía trước, Ly Đường nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi tiêu tiền.” Vừa ra cốc là Vương Gỉa sẽ không sống yên ổn, biết ngay là không nên đi ra! Không nên đi ra!!
Ly Đường: “...”
Ly Đường thấy Sơ Tranh không để ý đến hắn, lúc này trời đất bao la, dường như hắn muốn đi đâu cũng được.
Nhưng cô thật sự sẽ để hắn rời đi sao?
Ly Đường dừng lại, nhìn Sơ Tranh càng chạy càng xa, mãi đến khi biến mất trong tầm nhìn của hắn.
Gió thổi qua mặt hắn, như nước biển gợn sóng.
Ly Đường đứng giữa ngọn gió kia, cảm nhân được gió thổi qua thân thể bốn phía.
Hắn nhớ tới nhà lao tối tăm kia, nhớ tới lúc mình được cô đưa ra khỏi nhà giam, nhớ tới những vết thương khi còn ở trong đó.
Hắn cho rằng mình sẽ không thèm để ý, nhưng không biết rằng mình sẽ nhớ rõ như vậy, từng thứ từng một hắn đều khắc cốt ghi tam.
Ngay cả nhịp tim cũng không còn bình thường nữa.
Ly Đường thở dài, bước nhanh đuổi theo, lúc Sơ Tranh đi được một lúc lâu, đã được một đoạn dài, hắn mới đuổi theo.
“Không chạy à?”
Thanh âm của nữ nhân như gió thổi qua tai hắn, lạnh lùng xa cách, không chứa bất kỳ cảm tình gì.
Không hiểu sao trái tim của Ly Đường lại có chút run rẩy, hoảng loạn như bị chọc phá, xen lẫn chút cảm xúc kỳ lạ khác.
Tầm mắt hắn liếc qua phía cô: “Ta chưa nói là muốn chạy.”
Sơ Tranh lạnh nhạt nói một tiếng: “Ừ.”
Sơ Tranh đến một thị trấn gần nhất, thị trấn này rất phồn hoa, chỉ nhìn thôi —— cũng thấy là rất thích hợp để tiêu tiền.
Sau đó Ly Đường đã nhìn cô bắt đầu mua mua mua.
Sao cô lại có nhiều linh thạch như thế? Hơn nữa nàng không phải Ma tộc sao? Sao lại có nhiều linh thạch như vậy?
【Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, một vạn linh thạch khen thưởng đã chuyển tới nơi.】
Sơ Tranh đưa khế đất cho Ly Đường.
“Làm cái gì?”
“Cho ngươi.”
Ly Đường cầm khế đất, mặt ngơ ngốc hỏi: “Sao lại muốn đưa cho ta?”
“Phiền.”
Đã biết là phiền sao còn muốn đưa cho hắn?
Ly Đường tạm thời còn không thể lý giải tư duy của Sơ Tranh, vẻ mặt có chút đẹp trai xen lẫn chút ngốc: “Ta không cần.”
“Thế thì ném đi.” Sơ Tranh rich kids nói.
Tiền cũng chỉ là vật ngoài thân, phải dùng hết thì mới được!
“......”
Linh thạch nhiều đến thế chỉ để cô tiêu thôi sao?!
Sơ Tranh vẫn không thu hồi khế đất, Ly Đường nhìn thấy cửa hàng này to như vậy, liền cất khế đất đi: “Ngươi muốn mở một cửa hàng?”
“Mở một cửa hàng?” Vẻ mặt Sơ Tranh lạnh nhạt, nàng chỉ vào chính mình: “Ta rảnh lắm sao?”
Ly Đường: “......” Không mở một cửa hàng thì ngươi mua cửa hàng này để làm gì?!
Sơ Tranh bảo người trong cửa hàng cứ như cũ đi, trước kia làm cái gì hiện tại liền làm cái đó.
Lúc chạng vạng*, Ly Đường mới tìm được cô: “Ta muốn tới Tử Vân Tông.”
*Chạng vạng là khoảng thời gian giữa lúc và lúc hoặc giữa lúc và lúc. Vào lúc đó, ở tầng bên trên rồi chiếu xuống tầng khí quyển phía dưới khiến cho mặt đất không sáng hoàn toàn hoặc tối hoàn toàn.
“Ừ, đi đi.” Nói với ta thì có lợi gì chứ, ta cũng sẽ không đưa ngươi đi đâu.
“...” Ly Đường đành nuốt lại những lời định nói ra: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi một tiếng thôi, nếu ngươi cứu ta, muốn ta làm gì, hiện tại còn có thể nói với ta.”
Sơ Tranh ghé vào lan can, hỏi nghiêm túc: “Ngươi cảm thấy ta là một cái người tốt sao?”
Ly Đường không cần nghĩ ngợi mà trả lời luôn: “Không cảm thấy.”
“......” Không còn gì để nói, hẹn gặp lại!
Từ từ! Hắn đều không suy xét một chút về việc trả lời lại sao?
Ta cứu hắn là thế là vô ích sao?
Đồ sói mắt trắng!
【Tiểu tỷ tỷ, Lâm Thần cũng ở Tử Vân Tông, cô cần phải đi đến Tử Vân Tông.】
Sơ Tranh: “......”
Vì thế ngày hôm sau, lúc Ly Đường, đã phát hiện Sơ Tranh đi theo sau mình.
“Ngươi đi theo ta để làm gì?”
Sơ Tranh cực kỳ trấn định: “Tiện đường.” Ta sẽ không nói đâu, nói ra Vương Bát Đản kia lại hố ta mất!
“???” Thuận đường cái gì chứ?!
-
Những người có thiên phú, nhất định là đều muốn lựa chọn một tông môn, hoặc là đại gia tộc để tiến hành học tập.
Tử Vân Tông là một tông môn như vậy, Tử Vân Tông là một trong ba Tu Chân giới lớn nhất, ba năm một lần chiêu tân.
Năm nay vừa lúc là lúc Tử Vân tông tuyển người.
Sơ Tranh và Ly Đường cùng đi tới Tử Vân Tông, bước trên những bậc thang dẫn tới trời cao, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Lúc này có không ít người đang tụ tập ở chân núi Tử Vân Tông, những người này đều đang tự tới.
Tông môn cũng phái đệ tử đi ra ngoài, đến các thị trấn lớn tuyển các đệ tử có thiên phú.
“Ngươi có biện pháp đi vào sao?” Ly Đường hỏi Sơ Tranh.
“Cái gì cơ?”
“......” Ly đường hít sâu một hơi, nói: “Ngươi là Ma tộc, muốn đi vào cần phải thu ma khí lại, nếu không, khi bị bọn họ phát hiện sẽ rất phiền đó.”
“Bọn họ không phát hiện được đâu.” Sơ Tranh rất tự tin.
“Vì sao?”
“......” Sơ Tranh suy nghĩ một hồi: “Vì bọn họ yếu hơn ta chăng?”
Ly Đường: “......”
Qủa nhiên hắn không nên lo lắng cho cô.
Hắn là nửa người nửa ma, dù sao thì vẫn chưa không có bắt đầu tu luyện, sẽ không có người phát giác ra thân phận của hắn.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là, lúc khảo nghiệm thiên phú......
Nếu khảo nghiệm mà không có thiên phú, hắn sẽ không được vào Tử Vân Tông.
Mặc kệ Cốc chủ nói thật hay giả, hắn vẫn muốn nhìn một chút, nam nhân khiến mẫu thân hắn dù chết vẫn muốn bảo vệ, rốt cuộc là người như thế nào!