Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 82: Chương 82: Đỉnh cao Ma giới (16)




Edit: LinhARMY211

Beta: juki_maiVN

Sơ Tranh thực sự không phải là một giáo viên tốt, Vương Giả cảm thấy Ly Đường sớm hay muộn rồi cũng tẩu hoả nhập ma.

Cô lại đi bảo Ma tộc đi cảm nhận linh khí, sau đó tu luyện?

Cô điên rồi!

【Tiểu tỷ tỷ, cô cần phải quan tâm vết thương của hắn một chút chứ.】

“Đưa cá cho người ta không bằng dạy người ta cách bắt cá.”

【........】 Tiểu tỷ tỷ, không chỉ nhân thân* mà còn độc toàn thân nữa!

*Những thuộc tính gắn liền với bản thân mỗi người, không thể tách rời và cũng không thể chuyển đổi cho người khác. Ý của Vương Giả ở đây có nghĩa là Sơ Tranh rất đặc biệt đó.

-

Ly Đường bị thương là do Triệu Việt.

Đương nhiên Triệu Việt cũng không được tốt lắm, bởi vậy mấy ngày tiếp theo của Ly đường cũng khá an ổn.

Ban ngày nghe giảng ở ngoại môn, buổi tối cùng Sơ tranh tu luyện.

Hôm nay sau khi Ly đường vừa từ ngoại môn về, liền thấy phòng mình có thêm một trận pháp.

“Đây là? “

“Dẫn ma trận.”

Ly Đường: “!??”

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: “Tôi làm theo dẫn ma trận, hiệu quả không tồi. “

Ly Đường: “....”

Đây là vấn đề về hiệu quả sao?

Ngươi ở Tử Vân tông làm ra dẫn linh trận đó!

Ngươi sợ người ta không biết mình là Ma tộc sao?

“Sao ngươi biết dẫn linh trận “ Cô là Ma tu tốt sao?!

“Ngày hôm qua đi học lén ở phòng cách vách.” Sơ Tranh đương nhiên trả lời: “Có vấn đề gì sao? “

Ly đường sa mạc lời.

Hắn vào dẫn ma trận, tuy không cảm nhận được linh khí nhưng khi bước vào dẫn ma trận, cảm giác như tiến vào biển xanh, có thể cảm nhận rõ ràng ma khí.

Dẫn ma trận dựa vào ma tinh chống đỡ, mười ngày phải đổi ma tinh một lần.

Đang ở Nhân Giới, Vương Giả hào sẽ không tuyên bố nhiệm vụ liên quan đến Ma giới, ma tinh là nguồn tài nguyên có hạn.

Xem ra phải nghĩ biện pháp làm một chuyển linh trận mới được.

【Tiểu tỷ tỷ, chuyển linh trận là gì?】

Chuyển linh khí thay đổi thành ma khí, không phải nghĩa trên mặt chữ sao? Tại sao lại hỏi ta một câu hỏi ngu ngốc như vậy?

【..... tiểu tỷ tỷ sẽ làm à?】

Sẽ không.

【Vậy cô tính làm gì?】

Đợi sẽ biết.

【...】 Nó đã nhìn thấy kết cục tẩu hoả nhập ma của Ly đường rồi, thật đáng sợ.

Ly Đường ở trong dẫn ma trận cả đêm, theo lời Sơ Tranh, lấy thiên phú nghịch thiên của hắn, thành công dẫn ma khí nhập thể.

Hắn có thể làm nhanh như vậy, có lẽ có quan hệ với việc lúc trước ở bách ứng cốc, Sơ tranh từng đưa Ma khi vào cơ thể hắn.

Nhưng giờ lại phát sinh thêm vấn đề khác.

Thân thể của Ly Đường có ma khí, với năng lực hiện tại của hắn, căn bản không có cách thu Ma khí lại, người có chút tu vi cũng có thể thấy ma khí trên người hắn.

“Sao ngươi vẫn còn chưa đi?”

Ly Đường chỉ vào mình: “Ma khí.”

“Ừ, bây giờ ngươi đã chính thức bắt đầu từ luyện, có ma khí cũng là bình thường thôi.” Có gì kì lạ đâu.

Ly Đường tiếp tục nói: “Nếu ta ra ngoài thì sẽ bị phát hiện.”

Quanh thân Ly Đường có một ít khí nhàn nhạt, như là bị dính ở đâu đó.

Nhưng chừng đó ma khí cũng đủ để cả tông môn rối loạn, vây bắt hắn lại băm thành thịt băm.....

Thẻ người tốt sẽ không còn!

Thẻ người tốt không có thì phải làm lại!

Không được!

Sơ tranh tìm trong không gian được một miếng ngọc cổ không biết mua lúc nào, đưa cho hắn: “Luôn giữ ngọc này bên mình, thì sẽ không có ai phát hiện ra Ma khí đâu.”

Ngọc rất ôn hòa, bên trong còn có chính khí thong thả bay bay.

“Đây là ngọc gì vậy?”

“Không biết.” Dùng được là được, quan tâm nó là ngọc gì để làm gì. Sơ Tranh xua tay đuổi người: “Ngươi đi đi.”

Ly Đường: “........”

-

Triệu Việt cuối cùng cũng nhớ ra Ly Đường là ai.

Theo hắn nhớ thì Ly đường nhẽ ra đã chết rồi, vậy mà lúc này lại xuất hiện khiến Triệu Việt nghi ngờ.

Nhưng trước kia hắn là người bị mình bắt nạt, cho dù còn sống vẫn chỉ là người bị mình bắt nạt.

Do vậy Triệu Việt đối với Ly đường rất không khách khí.

Từ cãi nhau đến đánh nhau.

Lúc đầu Triệu Việt đã mang theo người để chèn ép Ly Đường, nhưng sau đó Ly Đường cũng có người theo, đệ tử ngoại môn dần dần phân chia.

Càng ngày Triệu Việt càng không tốt.

“Ngươi chính là loại có mẹ sinh không có mẹ dạy, mẹ ngươi không biết đã bị bao nhiêu người.... “

Ánh mắt thiếu niên đối diện đột nhiên lạnh đi, chân dùng sức giẫm, lao tới chỗ Triệu Việt.

Triệu Việt thấy có sát khí, không rảnh kêu người, vội vàng phòng thủ.

Đáy mắt thiếu niên âm trầm sát khí, phá phòng ngự của Triệu Việt, đập một chưởng trước ngực hắn.

Triệu Việt bay ra ngoài, đập trên mặt đất, được bọn tay sai đỡ dậy.

“Các ngươi đang làm gì thế?” Giọng nói ôn nhu nhưng không mất phần nghiêm khắc vang lên.

Thiếu nữ đứng trên đường nhỏ, khuân mặt có chút tái nhợt của bệnh, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.

“Tống sư tỷ. “

“Là Tống sư tỷ. “

“Là tống sư tỷ, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của tông môn..”

“Tống sư tỷ, hắn khi dễ người! “Triệu Việt mặt mũi bầm dập cáo trạng.

Tống phong lan nhớ rõ hắn, lúc trước ở bách ứng cốc có gặp một lần, nhưng nàng cảm thấy thiếu niên có chút quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra đã gặp ở đâu.

Người Tống gia.......

Ly Đường gục đầu xuống, che khuất nửa mặt.

“Ngươi khi dễ người à? “

Ly Đường trả lời: “Chúng tôi chỉ đang tranh luận một chút thôi.”

Một số đệ tử phía sau nhanh chóng phụ họa: “”Là tranh luận đó, Triệu Việt đã không có kỹ năng lại còn thua cả cái mồm, đúng là một tên đáng ghê tởm.”

“Cái rắm ấy, hắn vừa muốn giết ta xong đó! “ Triệu việt nghĩ đến cảm giác vừa nãy, càng nghĩ càng thấy sợ.

Nếu không phải Tống tỷ tỷ xuất hiện đúng lúc, hiện tại có khi hắn lại đang uống trà với Diêm Vương cũng nên.

Có đệ tử nói: “Vừa rồi nếu Ly Đường muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay, ngươi còn có thể cùng sư tỷ nói hươu nói vượn?”

“Sư tỷ, mau cho ta làm chủ a, hắn muốn giết ta!”

Tống Phong Lan hơi chau mày lại: “Đồng môn không được giết hại lẫn nhau, lần sau tranh luận cũng phải rõ phải trái đấy. Sau này nhớ chú ý chút.”

Triệu Việt: “......”

Triệu Việt hung tợn trừng Ly Đường mắt một cái.

Sao Tống sư tỷ lại giúp đỡ hắn?

Ly Đường lạnh lùng bỏ tay xuống, mang theo người rời khỏi hiện trường.

Đáy mắt Tống Phong Lan hiện lên một tia nghi hoặc, dặn dò những đệ tử còn sót lại vài câu, rồi cũng rời đi.

-

Ly Đường là người của Bắc Linh Phong, không ai dám phạt hắn, mỗi lần ai dám làm loạn, Triệu Việt cũng đều bị phạt, điều này làm cho Triệu Việt càng thêm chán ghét ly đường.

Thoáng đó đã nửa năm qua đi.

Đệ tử ngoại môn học xong một ít đơn giản thuật pháp, đánh nhau, cũng không đánh điên cuồng như hai người kia.

Triệu Việt và Ly Đường không hợp, cứ ba ngày là phát sinh ra đánh nhau.

Những lần đó đều có chuyện, là chết người.

Việc này vừa lúc bị Chấp Pháp Đường trưởng lão gặp phải, vì thế liền lớn chuyện.

“Ta đã sai người đến Bắc Linh Phong báo tin.” Đệ tử tông môn nào đó, nhỏ giọng nói bên tai Ly Đường.

Ly Đường gật đầu, nhưng hắn cũng không hy vọng lớn gì.

Cô không ở Bắc Linh Phong.

Tuy có đôi lúc cô sẽ vô tình đến Bắc Linh Phong, nhưng lúc đi đường ban nãy, mỗi lần Ly Đường hỏi cô, cô đều nói là đang tiêu linh thạch.

Đáy lòng Linh Đường không quá tin, vẫn cảm thấy Sơ Tranh đang làm gì đó.

Lần này đã ba ngày rồi vẫn chưa thấy cô.

Việc này cũng không có quan hệ gì với cô......

“Câm hết cho ta!” Chấp Pháp Đường trưởng lão quát lớn một tiếng: “Ai đó mau nói cho ta, sao lại thế này?”

“Trưởng lão, ta nói!” Triệu Việt giơ tay.

Chấp Pháp Đường trưởng lão đến bên cạnh một đệ tử: “Ngươi nói đi.”

Triệu Việt hậm hực rút tay về.

Đệ tử bị kêu, nhìn Ly Đường, lại nhìn Triệu Việt, bị Triệu Việt trừng, chạy nhanh trả lời: “Trưởng lão, là...... Hôm qua Ly Đường và sư huynh cùng nhau bay lên do có xung đột, nhưng hôm nay tôn phi bị phát hiện là đã chết ở chỗ này, trong tay hắn còn có cái này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.