Trans: juki_maiVN
Sơ Tranh tìm được cửa ra vào, trở lại chỗ tìm Ly Đường.
Nhưng cô chỉ thấy vết máu tại chỗ đó, vẫn không thấy Ly Đường.
Sơ Tranh nhíu mày, hắn làm rớt máu sao?
Sao không để thi thể hắn lại luôn hả!
Là thứ súc sinh vật nào làm hả!
Sơ tranh ở di chuyển hai vòng nhỏ, vẫn không thấy Ly Đường.
Lúc cô định rời khỏi đây, để đến một nơi khác, thì trong bóng đêm, chợt có một bàn tay vươn ra, túm cô lại.
“Hự.”
Sơ tranh công kích một lực, rồi Ly Đường ôm cô vào trong lòng ngực, ngoài đường có thanh âm khá chấn động, càng lúc càng gần.
Những con sâu phát sáng bên ngoài bắt đầu di chuyển, là những thứ đó......
Sơ tranh tựa vào ngực hắn, có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của hắn, độ ấm nơi lớp áo truyền đến bên người cô.
Rất nhiều người, ầm ĩ bên ngoài một lát rồi mới an tĩnh lại.
“Ta tìm được cửa ra rồi.” Sơ Tranh nói.
“Thật lợi hại.” Ly Đường khen cô.
“Có thể buông ra ta không.”
Ly Đường buông cô ra, tiện tay giữ chặt tay cô: “Ta có mang đồ cho nàng xem nè.”
Hắn bước đi trong bóng đêm, Sơ Tranh đi theo hắn, bước tới chỗ cửa hang đá, bốn phía chợt có ánh sáng, đồng thời cửa đá cũng tự đóng lại.
Thạch thất không lớn lắm, bên trong lại trống rỗng, đồ vật vừa đủ, bên trái ghế đá của thạch thất, có một bộ xương đang ngồi.
“Nàng không hỏi lý do ta tới Tử Vân Tông sao.” Ly đường nói tới đây rồi dừng lại một chút: “Ta tới tìm phụ thân.”
“Tìm được rồi à?” Sơ Tranh nhìn bộ xương phía bên kia.
“Tìm được rồi.” Ly Đường gật đầu.
“Ta mẫu thân nói, phụ thân không phải là không yêu ta, cũng không vứt bỏ chúng ta.” Thanh âm của Ly Đường có chút thấp: “Khi còn nhỏ ta cũng không hiểu, những đứa trẻ khác đều có phụ thân, sao ta lại không có, bọn họ luôn là mắng ta đồ con hoang.”
Tuổi thơ của người khác đều rất tốt đẹp, còn thời thơ ấu của Ly Đường, lại tràn ngập tiếng chửi rủa, nhục nhã, âm u, thậm chí là bạo lực......
Hắn từng nghĩ rằng sẽ có một người có thể đứng ra lúc đó, bảo vệ mình.
Nhưng không có.
“Ta tới Tử Vân Tông, chỉ là muốn nhìn xem, nam nhân mà mẫu thân luôn ca tụng, là dạng người gì.”
“Sao ngươi biết hắn là người ngươi muốn tìm?” Cũng chỉ là một bộ xương, trên xương cốt có thể khắc tên luôn à?
Ly Đường chỉ vào lòng bàn tay bộ xương, trong tay bộ xương kia, là một cây sáo, được giữ chặt trong lòng bàn tay, toàn thân xanh biếc.
“Ta biết cây sáo kia, mẫu thân ta cũng có.”
“Thứ này không thể chứng minh thân phận.”
Ly đường liếc Sơ Tranh một cái, rồi thong thả nói: “Có lẽ là trực giác, ta cảm thấy hắn chính là ta người muốn tìm.”
Nghe vậy, Sơ Tranh không ở nói cái gì.
Thạch thất lại an tĩnh lại.
Ly Đường buông Sơ Tranh ra, tiến đến trước mặt bộ xương, cầm lấy một cuốn sổ.
Ngón tay hắn hơi run lên, thậm chí còn không dám mở ra cuốn sổ kia.
Sơ Tranh cầm cuốn sổ, nhẹ nhàng mở ra trước mặt hắn.
Cuốn sổ kia ghi rất nhiều thứ linh tinh, nhưng có không ít thông tin về Ly Đường và mẫu thân hắn.
“Phía trên ghi, năm đó có người trong Tử Vân Tông phát hiện thân phận Ma tộc của hắn, vì không muốn liên lụy đến mẫu thân ngươi, cho nên hắn một mình rời khỏi Tử Vân Tông.”
Sơ Tranh tổng kết nội dung trong cuốn sổ kia.
Hắn vốn định sau khi rời khỏi Tử Vân Tông, sẽ trở về tìm mẫu thân Ly Đường.
Nhưng hắn không biết, mình không có thể đưa người ra khỏi Tử Vân Tông, ngược lại còn bị đuổi giết.
Hắn chỉ có một mình, khó mà chống lại Tử Vân Tông.
Cuối cùng hắn đành bị bắt lại.
Hắn bị nhốt ở Tử Vân Tông, đợi rất nhiều năm, muốn tìm cơ hội đi ra ngoài, rốt cuộc cơ hội làm hắn đợi chờ cũng tới.
Đáng tiếc vẫn không thể chạy trốn, trên đường còn bị người của Tử Vân Tông phát hiện.
Lúc giao đấu, hắn bỗng rơi vào nơi này, nếu ma khí nhiều sẽ mở được.
Cũng không biết là ai lưu lại, tóm lại đã cứu hắn một mạng.
Vốn chỉ bị trọng thương, tính ra vẫn còn đường sống, nhưng lại kinh động những con sâu phát sáng kia, chúng nó có thể cắn ma khí.
Cuối cùng hắn tìm được thạch thất này, tránh ở bên trong, cuối cùng lại không thể ra ngoài.
Sơ Tranh buông cuốn sổ xuống, lặng yên không một tiếng động đi đến bên kia.
Dường như Ly Đường không biết là cô đã cách xa mình, xuất thần nhìn bộ xương kia.
-
Ly Đường chôn bộ xương, rồi lấy lại cây sáo, cảm xúc không thay đổi.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Sơ Tranh đứng lên, ném cuốn sổ cũ kia đi, tiêu sái bước ra ngoài thạch thất.
Cuốn sổ cũ nằm trên mặt đất, ố vàng loang lổ dấu vết trang sách, mơ hồ viết bốn chữ Ma tộc phong ấn.
Đường đi tối tăm, đứng dưới núi, nhìn ra xa, vẫn có thể thấy Tử Vân Tông ẩn hiện trong mây.
Chỗ này cách Tử Vân Tông không xa lắm.
Thật không biết là ai thiết hạ đã thiết kế thứ này cho Ma tộc.
【Nhiệm vụ chủ tuyến: Mong tiểu tỷ tỷ trong vòng hai rời, Tiêu một vạn linh thạch.】
Sơ tranh: “...”
Ta phải về!
Đừng cản ta!
Ta phải về!
Tử Vân Tông ở thành trì cách đó không xa, Sơ Tranh vô cùng lo lắng đuổi tới thành đó.
“A, mau nhìn hai người kia đi.”
“Hình như là...”
“Đi đi đi.”
Bá tánh vừa thấy bọn họ liền chỉ chỉ trỏ trỏ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Sơ Tranh nhìn Ly Đường: “Ngươi làm bọn họ sợ à?”
Ly Đường nhíu mày nhìn bốn phía, cảnh giác vài phần: “Chúng ta đừng vào thành.”
Đáy mắt Ly Đường có chút âm u, hắn siết chặt tay, cố đè nén cảm xúc trong lòng xuống: “Nàng muốn mua gì trong thành? Ta sẽ giúp nàng mua, trong thành không thích hợp để vào.”
“Sợ cái gì.” Sơ Tranh kéo hắn đi: “Ta sẽ che chở ngươi.”
“...”
Sơ Tranh mới bước vào thành, cô vẫn chưa bước vào tiệm, người ta đã kêu người đóng cửa gấp, không thì bỏ của chạy lấy người luôn.
Sơ Tranh: “......”
Thấy một cửa hàng phía trước chuẩn bị đóng cửa, Sơ Tranh nhanh chóng bước lên chặn cửa lại.
“A!”
Chưởng quầy đang định đóng cửa, té ngã lộn nhào chạy đến sau quầy: “Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta.”
Sơ Tranh đi vào cửa hàng, nhìn đồ vật trong tiệm, ném một mớ linh thạch lên: “Ta muốn mua đồ vật.”
“Ngươi, ngươi cứ lấy đi, không cần tiền không cần tiền.” Thanh âm của chưởng quầy run lên, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Sơ Tranh không thể hiểu được, cô dậy thì thất bại à?
Ly Đường đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bên ngoài nhìn chằm chằm cái đống người hỗn loạn ở ngoài, và đám bá tánh đang nhanh tay đóng cửa kia.
Hình như đám bá tánh đó biết bọn họ là ai.
Nơi này rất gần với Tử Vân Tông, nếu Tử Vân Tông muốn báo với bá tánh là có Ma tộc, thì sẽ truyền đến đây đầu tiên.
Hắn lên tiếng nhắc nhở: “Sơ tranh, chúng ta đi mau thôi.”
Sơ tranh xua xua tay, linh thạch vẫn chưa đưa, gấp cái gì.
Cô nhìn về phía chưởng quầy: “Ngươi......”
“Thật sự không cần tiền, ngươi muốn cái gì thì lấy đây, buông tha ta, đừng giết ta, đừng giết ta......”
Sơ Tranh đành phải xoay người đi chọn đồ vật, đồ vật trong tiệm thật chẳng ra gì, một ngàn linh thạch căn bản là quá nhiều, nhưng thôi kệ mình rich kids nên ném tiền chắc không sao đâu ha.
Sơ Tranh xách theo đồ vật rời đi, chưởng quầy lúc này mới dám ngoi đầu.
Nhìn trên bàn, cùng với đám linh thạch lăn lóc trên đấy, hắn có chút ngốc.
Đây là thật sự linh thạch chứ không phải là đá thường sao?
Lúc chưởng quầy còn đang nghi ngờ, bỗng có vài người từ bên ngoài xông vào: “Ma tộc ở đâu?”
Chưởng quầy bổ nhào vào đống linh thạch, để những người đó không thấy linh thạch, chỉ vào chỗ ban nãy Sơ Tranh rời đi: “Hướng bên kia.”
Mấy người kia lập tức xoay người đuổi theo, chốc lát đã biến mất nơi góc đường.