Trans: Skyangelss
Trong lúc Ly Đường dưỡng thương, Tống gia chưa từng xuất hiện, giống như lời cô nói, Tống gia không dám động thủ với cô.
Về phần Ly Đường, thì hắn chỉ chịu nói chuyện với Sơ Tranh mỗi hôm đó, còn sau đó hắn không nói thêm một lời nào cả, cả ngày nghiêm mặt, ánh mắt từ trống rỗng chết lặng đến mức u ám tĩnh mịch.
Nhưng những lúc Sơ Tranh xuất hiện, ánh mắt của hắn sẽ dịu dàng hơn một chút.
Sơ Tranh cảm thấy hắn đã hắc hóa rồi, còn muốn cô ngăn cản gì nữa?
Không bằng xử lý rồi tính sau.
Vương Giả gầm thét dữ dội mới ngăn cản được cô.
Vương Giả cảm thấy thật mệt tim, nó phải ngăn cản tận hai người hắc hóa!!
Trên người Ly Đường có diệt ma đinh, Sơ Tranh không phản ứng gì cả.
Chính hắn cũng không nói gì, có lẽ đã nhận định diệt ma đinh sẽ không lấy ra được, nói ra cũng vô dụng, còn phải xé mở vết thương cho người ta nhìn, không bằng giữ lại cho hắn chút tự tôn.
Tĩnh dưỡng rất nhiều ngày, Ly Đường mới có thể xuống giường đi lại.
Hắn đi tới cửa, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí, nhưng kéo cửa một cái mà nó chẳng có động tĩnh gì.
Ly Đường: “...”
Ly Đường dùng sức, cửa không nhúc nhích tí nào.
Hắn quay người đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió từ cửa sổ tiến vào, phất qua mặt hắn.
Nhưng khi hắn đưa tay qua, thì lại cảm giác được một trận nóng rực.
Cả căn phòng đều được thiết lập một loại kết giới nào đó.
Ly Đường thu tay lại, trầm mặc ngồi trở lại trên giường —— cô đã nhốt hắn ở chỗ này.
Những ngày qua hắn không thể xuống giường, tiểu nhị hằng ngày vẫn ra vào bình thường, nên hắn cũng không nghĩ tới điều này...
Bàn tay nắm lấy mép giường của Ly Đường hơi dùng sức.
Nếu hắn đã ra được, thì nhất định không thể chết!
Hắn phải mạnh lên!
Ai cũng không thể khi dễ hắn được nữa.
Ly Đường giơ tay che bả vai mình, thế nhưng diệt ma đinh trong cơ thể hắn phải làm sao bây giờ, nếu không lấy ra được, thì hắn không có khả năng tu luyện...
Linh tu hay ma tu đều không được.
Két ——
Ngoài cửa có âm thanh, Ly Đường buông tay ra, nằm lại trên giường.
Sơ Tranh từ ngoài cửa bước vào, cô cầm một túi đồ ăn vặt, kéo tay Ly Đường, nhét vào trong lòng bàn tay hắn: “Ngươi có thể đi lại được chưa? Mau thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta sẽ ra khỏi thành.”
Câu hỏi phía trước, căn bản cũng không phải là để hỏi thăm.
Cô đã an bài xong tất cả, chỉ đến thông báo cho hắn tượng trưng thế thôi.
Trong lòng bàn tay Ly Đường nóng hổi, giấy dầu bao lấy điểm tâm, tản ra mùi thơm ngát.
Những ngày này cô trở về, thỉnh thoảng sẽ mang theo một ít điểm tâm như vậy.
Có đôi khi sẽ đưa cho hắn, có đôi khi lại trực tiếp đặt ở chỗ đó, hoàn toàn không hiểu cô đang nghĩ cái gì.
Hoặc là nói, từ lúc gặp phải nữ nhân này, hắn cũng không biết đến cùng cô muốn làm gì.
“Ra khỏi thành?” Ly Đường ngồi xuống: “Để làm gì?”
Sơ Tranh đi đến ngăn tủ bên cạnh, đưa lưng về phía hắn, bình tĩnh nói: “Có người biết cách lấy diệt ma đinh ra, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
Ly Đường sững sờ, từ ngày đó cô hỏi qua, sau khi hắn trả lời, cô cũng không hỏi nữa, giống như hoàn toàn đã quên chuyện diệt ma đinh.
Yết hầu hắn hơi khô chát: “Ngươi...”
Sơ Tranh chờ hắn vài giây, thấy hắn không nói gì thì thản nhiên nói: “Thu dọn đi, ta chờ ngươi ở dưới.”
Ly Đường nhìn cô rời khỏi phòng, đi cùng cô sao?
Hắn thử đi tới cửa, phát hiện cửa có thể kéo ra, cô đã thu kết giới lại.
Hiện tại hắn có thể chạy...
Ly Đường đi ra khỏi cửa phòng, phía dưới là đường phố phồn hoa, nếu hắn lẫn vào trong đám người, cô muốn bắt được hắn cũng khó khăn.
...
Sơ Tranh thanh toán xong, đi ra khỏi khách điếm, đứng trước một chiếc xe ngựa.
Mã phu đánh xe cười với cô, Sơ Tranh lấy một túi linh thạch bỏ vào tay hắn, mã phu vui như hoa nở.
Vị khách nhân này ra tay hào phóng quá mức, còn nhiều hơn số tiền hắn kiếm trong một năm nữa.
“Cô nương, chúng ta đã đi nhanh được hơn nửa canh giờ rồi.” Mã phu nhắc nhở Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngồi trước xe ngựa, chân khẽ lắc nhẹ trong không trung, nghe thấy thanh âm của mã phu, cô dừng lại, nhìn về phía khách điếm.
Đang nghĩ tới tên yếu gà kia có phải chạy rồi không, đột nhiên thấy thiếu niên từ trong khách điếm bước ra.
Thiếu niên trầm mặt, đi về phía Sơ Tranh, không nói lời nào mà chỉ nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh vào xe ngựa trước, thiếu niên chần chờ trong chốc lát, cũng lên xe theo, ngồi vào bên trong góc.
Mã phu lập tức đánh ngựa đi về phía ngoại thành.
“Mau nhìn xem, là các tu sĩ của Tử Vân tông!”
“Năm nay Tử Vân tông nhận người sao?”
“Đương nhiên nhận a, ba năm chiêu mộ một lần, ta đã vì năm nay mà chuẩn bị rất lâu, nếu ta có thể vào được Tử Vân tông, trở thành tu sĩ chân chính, thì cuộc sống về sau nhất định sẽ tốt hơn!”
“Đi đi đi, bọn họ đi về phía Tống gia bên kia, chúng ta đi nhìn xem.”
Sơ Tranh vén rèm xe, nhìn lên trên bầu trời.
Đại bàng to lớn lướt qua không trung, phía trên có mấy người đứng, bạch y phiêu dật, không khác nào tiên nhân lâm thế, dưới đất bách tính hoan hô đuổi theo đại bàng mà đi.
Tử Vân tông...
Tông môn của Lâm Thần kia.
Không biết Lâm Thần đã chết chưa...
Hẳn là chưa chết, nếu đã chết, thì hiện tại chắc cô đã phải làm lại từ đầu rồi.
Tại thời điểm bách tính toàn thành đều đi về phía Tống gia, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngược chiều rời khỏi thành, dần dần xa dần.
...
Bách Ứng cốc.
“Vị cô nương này, xin mời về cho, số lượng người xem bệnh năm nay của Cốc chủ chúng ta đã sử dụng hết rồi.” Tiểu đồng cung kính xoay người.
Sơ Tranh trấn định lấy ra một túi linh thạch.
“Cô nương, Cốc chủ năm nay thật sự không chẩn bệnh nữa, sang năm xin đến sớm hơn.” Tiểu đồng khổ sở đáp.
Lại một túi.
“Cô nương, Cốc chủ thật sự không gặp ngài được.” Tiểu đồng bất đắc dĩ lắc đầu.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc giũ ra một đống linh thạch, cơ hồ cao bằng nửa tiểu đồng, Sơ Tranh đạp một cước, linh thạch rầm rầm đổ xuống, bao phủ bắp chân tiểu đồng.
“...” Tiểu đồng nuốt một ngụm nước bọt: “Ngài chờ một lát, ta đi bẩm báo lại.”
Ly Đường đứng bên cạnh Sơ Tranh: “...”
Dọc theo con đường này, hắn đã thấy qua cách cô tiêu xài linh thạch, người khác hận không thể tách linh thạch ra thành mấy khối để tiêu, còn cô thì hận không thể hợp mấy khối linh thạch lại làm một khối mà tiêu.
Một lúc sau tiểu đồng mới ra ngoài, làm thủ thế mời: “Cô nương, công tử mời vào bên trong.”
Sơ Tranh lại ném ra mấy khối linh thạch, khóe miệng tiểu đồng hơi co rút, đưa cho mấy tiểu đồng khác, để bọn họ mang linh thạch vào.
Bách Ứng cốc, nghe đồn Cốc chủ y thuật cao minh, nhưng Cốc chủ mỗi năm chỉ chẩn trị cho mười hai người bệnh.
Mỗi tháng một người.
Đủ mười hai người, sẽ không tiếp nhận thêm bất cứ người bệnh nào nữa.
Ly Đường không cảm thấy người này có thể lấy được diệt ma đinh trong cơ thể mình ra, bởi vì Sơ Tranh dẫn hắn đi một đường vừa rồi, mỗi lần cô đều nói, có người có thể.
Nhưng lúc đến tìm, đối phương hoặc là không làm được, hoặc là căn bản chưa từng nghe qua.
Hết lần này đến lần khác, mỗi lần cô đều nghiêm túc nói, lần sau nhất định có thể.
Ly Đường cũng cảm thấy mình điên rồi, nếu không thì làm sao lại chạy theo cô lãng phí thời gian, cô đã nói bao nhiêu lần lần sau rồi?
Trong Bách Ứng cốc có đủ các loại thảo dược, toàn bộ cốc đều tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Tiểu đồng dẫn bọn họ đi qua một con đường nhỏ, lúc tiến vào một mảnh rừng trúc, tiểu đồng quay đầu dặn dò: “Mời hai vị theo sát ta.”
Tiểu đồng đi vào rừng trúc, rõ ràng đang dùng một loại bộ pháp nào đó, Sơ Tranh bước vào rừng trúc, liền cảm giác có chút khó chịu, cơ thể cô hơi hơi nhoáng lên, được Ly Đường đi phía sau đỡ lấy.
Ly Đường đỡ cô đuổi theo tiểu đồng, ra khỏi rừng trúc liền buông cô ra.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ quay đầu nhìn rừng trúc, vừa rồi rừng trúc kia đang bài xích lực lượng trong cơ thể cô sao?
Bởi vì cô là Ma tộc?
Nhưng tại sao Ly Đường lại không có việc gì?
Hắn cũng có một nửa là Ma tộc mà, sao lại kỳ thị cô!
Rác rưởi!
“Tiểu Trúc, ngươi đi xuống đi.”
Tiểu đồng dẫn bọn họ tới cửa, bên trong liền truyền ra một thanh âm tang thương.
Tiểu đồng hướng về phía Sơ Tranh và Ly Đường rồi khom lưng, lui xuống.
Sơ Tranh không chút luống cuống, mặt không đổi sắc đi vào, Ly Đường cũng chỉ có thể đuổi theo cô.