Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 258: Chương 258: Đừng vội tan trường (21)




Edit: Phối Thường - ThienThienmeomeo

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

========================

Kỷ Thành nhìn vào kẻ đang ở trước mặt, tức khắc đã hiểu rõ vì sao mình lại bị chụp cho cái tội danh gian lận.

Lúc này, Kỷ Thành đang đứng trước cánh cửa phòng.

Trong phòng tuy khá tối nhưng không quá bừa bãi.

Bên trong phần lớn đều là những nam thanh niên xấp xỉ tuổi nhau, có vài cô gái, nhưng cũng chỉ là ngồi một bên nói chuyện phiếm, có một số tính cách phóng khoáng hơn thì đang uống rượu với những nam thanh niên kia.

Tách ——

Đèn phòng bị người khác bật lên, nháy mắt cả căn phòng đều sáng rõ.

Tất cả mọi người đều im lặng dừng hình.

“Qua đây qua đây, mọi người thử nhìn xem là ai này.”

Tiếng gọi thu hút sự chú ý của mọi người, từng người lần lượt quay đầu nhìn ra cửa.

Ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng nói khe khẽ, không ít người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào KỷThành bình phẩm.

“Kỷ Thành kìa......”

“Hắn còn dám xuất hiện trước mặt Kỷ thiếu, bộ không sợ Kỷ thiếu chơi tàn hắn à.”

“Nghe nói hắn đã chuyển đến trung học Định Dương.”

“Cái trường vớ vẩn kia cũng hợp với hắn phết đấy.”

“Lại có trò hay xem rồi.”

Còn có ánh mắt của một số người, tập trung vào một nam sinh ở phía sau Kỷ Thành và sát ở góc phòng.

Nam sinh ngồi phía cuối phòng mặc một bộ y phục đơn giản, diện mạo anh tuấn soái khí, vô cùng bắt mắt.

“Ai da.” Nam sinh đứng thẳng lên, trên khuôn mặt anh tuấn hiện rõ thái độ khinh miệt cợt nhả: “Đây chẳng phải là người em trai tốt của tôi sao? Sao rồi, dạo này mày sống tốt chứ?”

Kỷ Thành im lặng nhìn hắn.

Nam sinh tấm tắc đắc ý: “Có thích món quà tao tặng không? Hay là nghĩ tao cứ thế mà quên hết rồi?”

Lông mi của Thành Kỷ rủ xuống, tầm mắt tập trung vào đá cẩm thạch trên mặt đất, giống như tất cả mọi thứ ở đây đều không liên quan gì đến hắn.

Bàn tay trong túi quần dần siết chặt con đao.

Hắn bị người khác đẩy một cái, té vào trong phòng, những tiếng cười khinh miệt châm chọc, nháy mắt nổi lên như thuỷ triều.

-

Sơ Tranh nhận được tin vội vàng chạy đến, trong phòng đã là một đống hỗn độn, quản lý và ông chủ đều đứng ở bên ngoài, không dám đi vào.

“Sơ Tranh tiểu thư.” Ông chủ thấy cô đến thì vọt tới báo cáo: “Bên trong chính là đại thiếu gia của Kỷ gia, nếu lỡ xảy ra chuyện gì ở chỗ chúng ta thì ai cũng không chịu trách nhiệm nổi a.”

“Bên trong có bao nhiêu người.” Ngữ khí Sơ Tranh vẫn bình thản lạnh nhạt.

“Cũng có vài người, tôi cũng không rõ lắm......”

Sơ Tranh gật đầu, cô tiến về phía cửa phòng, đưa tay đẩy cửa.

Ánh sáng trong phòng hơi tối, Kỷ Thành quần áo xốc xếch đứng giữa phòng, cây dao trong tay hắn đã nhuốm đầy máu tươi.

Các nữ sinh núp ở trong góc, run rẩy khóc lóc, mặt mũi hoảng sợ đến trắng bệch.

Các nam sinh thì nằm trên mặt đất kêu rên, nhìn vô cùng thảm thiết.

Dưới chân Kỷ Thành có một người đang nằm, ngay lúc Sơ Tranh chuẩn bị đi vào, Kỷ Thành đang xoay người dường như chuẩn bị làm gì đó với nam sinh kia.

Có người đẩy cửa tiến vào, ánh mắt tối tăm của Kỷ Thành nháy mắt đã đảo qua đó.

Nữ sinh đứng trước cửa khiến Kỷ Thành kinh ngạc, hắn theo bản năng giấu dao ra sau lưng.

Tim đập thịch thịch thịch liên hồi.

Hắn không muốn cô nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình.

Kỷ Thành giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi bị bắt quả tang, im lìm đứng yên tại chỗ, đôi môi khẽ hé ra, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Sơ Tranh tiến lên.

Kỷ Thành nhanh chóng lui về phía sau.

“Cậu...... Cậu tới làm gì?” Kỷ Thành cất tiếng, giọng nói có hơi cứng ngắc.

“Cậu động thủ trắng trợn với bọn chúng thế à?” Sơ Tranh đứng cách hắn một khoảng, thản nhiên nói: “Không biết lựa lúc nào không có người mà động thủ à?”

Kỷ Thành: “......”

Cô tới là để giảng cho hắn chuyện này sao?

Sơ Tranh cúi xuống nhìn, Kỷ Bác đang thở dốc nhưng có vẻ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

“Hắn làm gì cậu?”

Kỷ Thành không hé răng.

Sơ Tranh nhấc chân dẫm lên người Kỷ Bác, Kỷ Bác lập tức kêu rên oe óe: “Kỷ Thành, nếu hôm nay mày không giết tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!!”

“Những lời này để lại cho bản thân mà dùng.” Sơ Tranh giẫm lên ngực hắn, hơi cúi người xuống, đôi mắt lạnh lẽo của cô giờ phút này như có thêm sự ngấm ngầm thù hận: “Mày đã làm gì cậu ấy?”

“Con mẹ mày! Mày là cái thá gì, à, hay là muốn ra mặt cho thằng con hoang này?”

“Mày vừa kêu cậu ấy là gì, nói to lên.” Sơ Tranh giống như là chưa nghe rõ hỏi lại..

“Con hoang!” Kỷ Bác hét ầm lên, khuôn mặt của hắn dường như cũng biến dạng vì thù hận.

“Con hoang.” Sơ Tranh bình tĩnh lặp lại một lần, sau đó liền đá một cước.

Sắc mặt của Kỷ Bác tức khắc trắng bệch..

“Nói lại lần nữa.” Sơ Tranh ung dung nhìn chằm chằm vào hắn.

Kỷ Bác hận đến ngứa răng, không chịu nhận thua: “Con hoang, con hoang! Đồ con riêng dơ dáy bên ngoài như mày không phải con hoang thì là gì? Con tiện nhân này này, mày cũng đợi đó cho tao, nếu hôm nay mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ cào nát mặt mày!”

“Cậu ra ngoài trước đi.” Sơ Tranh ngước mắt lên nói với Kỷ Thành.

Kỷ Thành nhẹ nhàng lên tiếng: “Chuyện này không liên quan đến cậu.”

Sơ Tranh đứng ở bên kia, cả người đều toát ra khí thế không thể cự tuyệt: “Ra ngoài.”

Kỷ Thành không đồng ý.

Sơ Tranh kêu quản lý và ông chủ đi vào bứng hắn ra ngoài.

Trong tay Kỷ Thành có dao, hắn muốn phản kháng, quản lývà ông chủ sợ đến co vòi.

Sơ Tranh đột ngột tiến lên giữ lấy cổ tay Kỷ Thành, ánh sáng lạnh lẽo trên con dao chớp nhoáng một cái, Kỷ Thành vừa ra tay theo bản năng, giờ thấy rõ là ai hắn muốn thu tay về thì đã không kịp nữa.

Sơ Tranh nhẹ nhàng né đường dao, thuận thế kéo tay hắn vặn ra sau.

Cô vòng tay qua eo, kéo nhẹ hắn vào lòng, âm thanh lạnh lẽo như sương của nữ sinh cất lên: “Nghe lời một chút, ra ngoài.”

“Chuyện này không liên quan đến cậu!” Kỷ Thành cắn răng.

“Hắn vừa mắng tôi đấy thôi, sao không có quan hệ?” Nếu bị đánh mà không đánh lại, chửi không chửi lại thì khác nào đồ đần.

Sơ Tranh giao Kỷ Thành cho quản lý: “Dẫn hắn ra ngoài, nếu hắn dám chạy, cứ đánh gãy chân hắn.”

Kỷ Thành: “......”

Quản lý: “......” Lời này của tiểu thư Sơ Tranh nhất định là đùa thôi, đùa thôi.

-

Nửa tiếng sau.

Sơ Tranh rời khỏi phòng, trên tay cô không biết là máu của ai, ông chủ thì sợ đến mức run cầm cập.

Không phải tiểu thư Sơ Tranh đã giết người diệt khẩu rồi chứ?

Ông có cần phải dọn hành lý bỏ xứ mà đi không a!

Dù sao thì nơi này cũng không còn là của ông nữa......

“Chưa chết.” Sơ Tranh dường như biết điều ông chủ đang nghĩ là gì, bình tĩnh nói: “Xử lí camera đi, nhóm người này hôm nay chưa từng đến đây, hiểu chưa?”

“Tiểu thư Sơ Tranh......”

“Hiện tại chúng ta đang cùng trên một chiếc thuyền rồi.” Ngữ khí của Sơ Tranh lạnh băng uy hiếp: “Ông tốt nhất đừng có tâm tư khác.”

“......”

Nào dám a!

Còn nhỏ tuổi mà đã ác thế này rồi!

Ông ta đã gặp qua không ít kẻ tàn nhẫn, nhưng người ta đều phải lăn lộn trải qua biết bao biến cố mới ra, nữ sinh này nhìn thế nào cũng là độ tuổi còn chưa biết mùi đời, thế nhưng so với đám người sống trên mũi dao đầu kiếm kia còn tàn ác hơn.

Vừa tàn nhẫn lại vừa máu lạnh.

Giống như... một cỗmáy móc tàn nhẫn không cảm xúc.

“Kiểm tra di động của chúng, có gì thì nhớ xoá sạch sẽ, trên các tài khoản đồng bộ cũng phải xoá cho sạch. Kiếm cho bọn chúng mấy bộ quần áo giống với đồ đang mặc, tiền tôi sẽ chuyển cho ông.” Sơ Tranh nhận lấy khăn tay ông chủ đưa tới, thong thả lau đi vết máu trên tay: “Kỷ Thành ở đâu?”

Sau khi Sơ Tranh rời đi, ông chủ mới đẩy cửa nhìn vào trong phòng.

Trong phòng là một đống hỗn loạn, nhưng kẻ nào cũng đang còn thở, chỉ có Kỷ Bác là thảm nhất, máu hắn phải đổ là nhiều nhất.

Xong đời rồi!

Ông chủ chỉ biết thầm than khổ sở, nếu Kỷ Bác sau này đi tìm bọn họ gây phiền toái thì phải làm sao a!

Trong đầu ông chủ bỗng hiện lên khuôn mặt bình tĩnh bản lĩnh của bà chủ nữ sinh nhà mình, không hiểu sao thấy bình tâm không ít.

Tốt xấu gì ông ta cũng là người đã mở nhiều câu lạc bộ giải trí lớn, sao lại không có ít nhiều các mối quan hệ nhờ cậy được.

Không sợ!

Bà chủ tiểu thư Sơ Tranh có tiền!

Nghĩ đến đây, ông chủ quả nhiêntrấn định hơn nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.