Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 260: Chương 260: Đừng vội tan trường (23)




Editor: Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

========================

Đám người nhất thời im bặt.

Top 3 toàn khối đều ở trong lớp họ, thế mà bọn họ còn bị mắng cho lên voi xuống chó.

Chu Xử không hổ danh là Chu Xử.

“Đọc đến tên ai thì lên lấy bài thi.”

Tên được đọc từ hạng dưới đếm lên.

Khi đọc đến top 10 thì sẽ được đọc kèm thứ tự xếp hạng.

“Hạng 9, Đào Hân Hân.”

“Hạng 8, Đinh Chính Dương.”

“Hạng 7,...”

“Hạng 3, Thi Lâm.”

“Hạng 2, Hướng Hải.”

“Hạng 1, Dư Duyệt.”

Dư Duyệt bày ra tư thế của học bá lên nhận bài thi.

“Tớ đã bảo là Dư Duyệt sẽ được hạng nhất mà.”

“Nếu không thì sao có thể gọi là học bá?”

Hạng nhất đều đã được gọi xong, nhưng học sinh đều phát hiện trong tay cô Chu vẫn còn cầm một bài thi.

Lớp học bất chợt im bặt, không phải đã đọc đến hạng nhất rồi sao, sao vẫn còn bài?

Người chưa được gọi tên trong lớp học... Hình như chỉ còn học sinh chuyển trường Kỷ Thành? Nhưng mà bởi vì hắn gian lận không được thi, auto nhận 0 điểm rồi chứ nhỉ.

Mặc dù bây giờ biết hắn không gian lận rồi, nhưng thành tích có thể vẫn là 0 điểm a.

Cô Chu dưới ánh mắt nghi hoặc của đám học sinh, chậm rãi lên tiếng: “Lần này lớp ta có học sinh đồng hạng nhất, Hứa Sơ Tranh.”

“......”

Lớp học lặng ngắt như tờ.

Sơ Tranh đứng dậy đi nhận bài thi, cô Chu đọc là đọc xếp hạng của toàn khối, nhưng cô ta chỉ phát bài thi cho một mình lớp mình.

Cô Chu cũng đã xem bài thi của Sơ Tranh, đáp án có thể nói là hoàn mỹ, nói cô gian lận cũng không được, bởi vì cách giải đề của cô khác hẳn so với đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa còn đơn giản hơn rất nhiều.

Nếu như không phải do cô viết quá tắt thì cô mới xứng đáng được hạng nhất.

Dư Duyệt ngồi tại chỗ, ngứa ngáy như bị kim đâm.

Thành tích của Hứa Sơ Tranh sao lại tốt như vậy?

Trước kia cô đều đội sổ, có qua được điểm trung bình cũng chỉ do ăn may.

Có thể đoán được tâm trạng của Dư Duyệt dậy sóng cỡ nào.

“Hứa Sơ Tranh vậy mà đồng hạng nhất với Dư Duyệt, tớ có nghe nhầm không?”

“Sao có thể, có phải cô ta gian lận không?”

“Không thể nào...”

“So với thành tích trước kia của cô ta thì chênh lệch quá lớn rồi.”

“Đúng vậy...”

Trong tiếng bàn tán thì thầm to nhỏ, Sơ Tranh vẫn cứ ung dung trở lại chỗ ngồi của mình.

So với các bạn học thì Kỷ Thành cũng giật mình không kém: “Không phải em...”

“Em cái gì?”

“Em không làm được bài tập....”

“Em nói không biết làm lúc nào?”

“........” Hình như cô thật sự chưa từng nói thế, cô chỉ nhờ người khác làm giúp bài tập mà thôi, nhưng như vậy không phải là đã ngầm thừa nhận rồi sao.

“Em chỉ lười viết thôi.” Sơ Tranh lấy tay đè lên bài thi, thản nhiên trả lời: “Em thấy thành tích của mình còn có thể cao hơn nữa.”

Đề thi trung học đơn giản như vậy, nếu cô không làm được thì còn mặt mũi nào lăn lộn trên giang hồ nữa?!

Bạn bàn trước: “.....” Bao nhiêu công sức mình làm bài tập cho cô, chỉ vì cô lười làm?!

Kỷ Thành: “.....” Đồng hạng nhất còn có thể hơn nữa?

Ong——

Chúc Tử An: Chúc mừng tiểu học muội, hạng nhất kìa! Tối nay mời em đi ăn khuya!

Chúc Tử An gửi một ảnh chụp màn hình tới, không biết là ai đã truyền bảng xếp hạng của khối 11 ra.

Tên của Sơ Tranh bất thình lình được đặt ở hạng nhất song song với Dư Duyệt.

Sơ Tranh: Anh thi được bao nhiêu.

Chúc Tử An: Tiểu học muội, không nói vấn đề này nữa, em vẫn là tiểu học muội của anh.

Sơ Tranh:......

Chúc Tử An: Anh cảm thấy Phi Phi sắp bỏ anh mà đi rồi, làm sao bây giờ a!!! Anh đã rất cố gắng nhưng mà trời sinh anh vốn đã không hợp với việc đèn sách rồi.

Sơ Tranh: Thế anh hợp với cái gì.

Chúc Tử An:....... Đánh nhau chăng?

Chúc Tử An: Tiểu học muội, em nói xem phải làm sao bây giờ.

Sơ Tranh: Không biết.

Cũng không phải thành tích tôi kém.

Chúc Tử An: Xong con ong rồi, anh sắp đánh mất Phỉ Phỉ yêu dấu rồi.

Sơ Tranh lười nhìn Chúc Tử An ồn ào, tắt điện thoại di động đi.

Thành tích của Chúc Tử An có lẽ thật sự không cứu vớt được nữa, hơn nữa sắp thi đại học đến mông rồi, người bình thường sao có thể nâng thành tích lên cao trong một thời gian ngắn như vậy chứ.

Chúc Tử An nói buổi tối mời cô đi ăn cơm, sau khi tan học liền chạy đến chặn cô lại.

Những ngày này Sơ Tranh vẫn là cùng Kỷ Thành đi về——à nhầm, đưa Kỷ Thành về.

Cho nên cô tiện tay xách Kỷ Thành theo luôn.

Đối với Kỷ Thành thì Chúc Tử An cũng được coi như quen biết,

“Chuyện Kỷ Thành gian lận làm sao giải quyết được vậy?”

Chúc Tử An cực kỳ tò mò về chuyện này.

Kỷ Thành cũng tò mò, hắn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh vẫn cứ vững như bàn thạch, giữ nguyên vẻ mặt “cái gì cô cũng không biết, đừng có hỏi cô.”

“Nói không chừng là lương tâm kẻ kia trỗi dậy thì sao.” Bàn Tử ở bên cạnh nói chen vào.

“Ha ha ha, cậu tưởng tất cả mọi người đều giống cậu chắc, chỉ cần cho một miếng thịt thì đã chạy theo răm rắp.”

“Chúc ca, em không phải là người như vậy!” Bàn Tử trợn mắt.

“Ha ha....”

“Các cậu đừng có quá đáng! Tớ mà là người vì miếng ăn sẵn sàng bán rẻ anh em sao.”

“Đúng vậy.”

“Không thể tiếp tục làm anh em được nữa rồi!”

Một đám người xông vào cãi nhau.

“Mẹ nó, sao lại không có bàn trống.” Chúc Tử An nhìn quán ăn đã chật ních người, cực kỳ buồn bực.

Nhà hàng này đồ ăn rất ngon, đừng nhìn về ngoài hơi xập xệ mà đánh giá nhầm, có rất nhiều người mặc quần áo sang trọng cũng đều đến ăn quán bình dân này đấy.

“Có có có, có chỗ trống.” Người ở trong đột nhiên chạy ra: “Vẫn còn giữ lại một bàn dành riêng cho các cậu.”

Chúc Tử An: “???”

Chúc Tử An đi theo vào, bên trong quả thật còn một bàn trống.

“Ông chủ, không phải ông nói không còn bàn sao?”

Một thanh niên đi theo phía sau ông chủ đi vào, tóc nhuộm màu vàng, nhìn như đang đội tóc giả, dáng vẻ lưu manh, nhìn là biết không phải loại người thiện lành gì.

“Sao bọn họ lại có bàn?”

Vẻ mặt thanh niên kia hung dữ chỉ vào đám người Sơ Tranh còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống.

“Ông chủ, làm nguời không thể như vậy được? Tới trước thì được ăn trước, đạo lý này ông có biết không hả!”

Thanh niên dùng tay chọc vào bả vai của ông chủ, khiến ông chủ phải lùi lại mấy bước.

Ông chủ lau mồ hôi lạnh: “Chàng trai trẻ, cái này...”

“A Hoàng, không còn chỗ trống à?”

Có người ở bên ngoài chợt lên tiếng gọi.

“Có!” A Hoàng đáp lại một tiếng: “Bàn này tao muốn, chúng mày thức thời thì mau cút xéo!”

A Hoàng chỉ vào đám Sơ Tranh, ánh mắt bất thiện, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn.

Nếu không phải Diêu Phi đã kéo Chúc Tử An lại, thì chỉ sợ hắn đã xắn tay áo lên xông vào tẩn một trận ra ngô ra khoai.

Người ở bên ngoài cũng đồng thời bước vào.

Tục ngữ có câu kẻ thù gặp mặt vô cùng kinh hỉ.

Người vào chính là bọn người Tần Phong và Dư Duyệt.

“Tần ca, vẫn còn bàn trống, em lập tức bảo mấy đứa này đi ngay.” A Hoàng thấy người đi vào thì lập tức chân chó lên tiếng.

Thần sắc Sơ Tranh khẽ biến, kéo Kỷ Thành ngồi xuống, đem menu đặt ngay trước mặt hắn.

“Gọi món đi.”

Dường như Bàn Tử thấy Sơ Tranh vô cùng có khí chất lão đại, cũng lôi kéo Diêu Phỉ ngồi xuống theo.

Người đứng chỉ còn Chúc Tử An đang đôi co với bọn họ.

“Chúng mày làm cái đéo gì đấy!” A Hoàng cảm thấy mặt mũi của mình đã bị mất sạch ngay trước mặt Tần Phong, lập tức giơ chân lên: “Bảo chúng mày cút nhanh lên, chúng mày bị điếc à? Ngứa đòn phải không?”

Đôi mắt Tần Phong hơi híp lại: “Sao lại nói chuyện với bạn học như vậy được?”

Giọng điệu của Tần Phong không được coi là tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tồi.

A Hoàng không hiểu.

“Tần ca.”

“Bàn còn thừa nhiều chỗ như vậy, không bằng chúng ta ghép bàn cùng ngồi đi?” Tần Phong lên tiếng.

Chân mày Dư Duyệt cau lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tần Phong với Sơ Tranh, đáy lòng lập tức phun trào lửa giận.

Tần Phong có ý gì?

Anh ta coi trọng con tiện nhân này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.