Editor: Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=======================
“Chị, chị, chúng em sai rồi.”
“Chúng em có mắt mà không biết núi thái sơn nên mới dám mạo phạm đến chị, chúng em biết sai rồi, chị đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng em với.”
Sơ Tranh ngồi trên một cái rương, lạnh như băng liếc nhìn cả lũ người: “Không phải vừa rồi còn chửi tao rất hăng à, chửi tiếng nữa đi nào.”
“Không có không có.”
“Em là tiện nhân, em là tiện nhân.”
Hai tên cầm đầu kẻ xướng người họa rất ăn ý, rất đồng đều nhịp nhàng.
“Ngậm miệng.” Sơ Tranh nghe đến phát bực: “Ai sai chúng mày đến?”
Nhiều người như vậy chỉ để đối phó một cô gái nhỏ như cô, có còn biết xấu hổ hay không hả!
Tên cầm đầu nhóm bảy tám người nhìn người anh em sát vách——Mày nói trước đi.
Tên cầm đầu nhóm mười mấy người trừng lại——Sao mày không nói trước đi?
Sơ Tranh đạp tên cầm đầu gần nhất một cái.
Đối phương rên rỉ ỉ ôi: “Chị, chị, chúng em làm nghề này cũng phải có đạo nghĩa giang hồ chứ.”
Người trong giang hồ cần phải có đạo nghĩa, tuyệt đối không bán rẻ bằng hữu.
Sơ Tranh lấy ra một xấp tiền đặt ở trước mặt.
Biểu cảm tên dẫn đầu nhóm mười mấy người lập tức biến đổi, chính nghĩa nói: “Chị, em không phải là loại người như vậy, sao có thể vì tiền mà vứt đạo nghĩa đi được! Nhưng mà cũng không thể để một cô gái xinh đẹp đáng yêu như chị bị ủy khuất lớn như thế được, lương tâm của em không cho phép——là Hứa Thịnh Huy sai chúng em đến!”
Ừ, tuyệt đối không bán “rẻ” bằng hữu...
Lần trước Hứa Thịnh Huy bị Sơ Tranh đánh đến phải nhập viện vài ngày.
Sơ Tranh vẫn không về nhà, người Hứa gia lại không biết cô ở đâu nên Hứa Thịnh Huy mới tìm người đợi cô ở cổng trường “nói chuyện“.
Người dẫn đầu nhóm bảy tám người hơi trừng tên vừa nói một cái.
“Mày.”
Sơ Tranh đá sang tên cầm đầu nhóm bảy tám người.
“Em sẽ không nói, cho dù chị có đánh chết em.......” Người dẫn đầu nhóm bảy tám người ánh mắt di chuyển theo cánh tay của Sơ Tranh, nuốt vội một ngụm nước bọt: “... Thì em sẽ nói cho chị biết, là Kỷ thiếu sai bọn em tới.”
Người dẫn đầu nhóm mười mấy người một bên vừa đếm tiền vừa trợn trắng mắt: “Uê, mày bảo không nói cơ mà.”
Mới vừa rồi còn dám trợn mắt với tao.
Đạo nghĩa giang hồ sao quan trọng bằng vàng ròng bạc trắng chứ.
Lúc đầu bọn họ đến cũng chỉ vì tiền đấy thôi.
Nếu bắt được người thì coi như xong, trọng điểm là bọn họ không những không bắt được người mà còn bị người ta bắt lại.
Đương nhiên nếu có thể kiếm thêm một khoản nữa thì càng tốt.
Loại người như bọn họ cũng chẳng phải người tốt chuyên làm việc tốt như ai kia mà.
“Chị gái, chúng em có thể đi được chưa?” Người dẫn đầu cả hai đội thận trọng hỏi.
Sơ Tranh hất cằm, ra hiệu cho bọn họ có thể biến được rồi.
Hai tên nhanh chóng mang theo anh em của mình chạy đi, đường ai đi về nhà nấy.
Nhưng mà hai người rất nhanh đã được hội ngộ trong cục cảnh sát.
Có người báo cáo bọn họ chặn đường cướp giật, trên người hai tên còn mang theo số tiền mặt rất lớn, lại thêm vốn đã có tiền án từ trước, cho dù việc này có là giả thì đám người này cũng có nỗi khổ khó mà nói ra cho nổi.
Cũng không thể nói rằng bọn họ muốn đi giáo huấn người ta, nhưng kết quả người còn chưa giáo huấn được mà ngược lại đã bị đối phương cho một khoản tiền chứ?
Bọn họ nói như vậy có chó nó tin à?
Nhưng mà lai lịch số tiền này đúng là không thể giải thích được.......
-
Kỷ gia.
Kỷ Bác nằm trên giường, nghĩ đến chuyện lúc này đứa con gái thích xen vào chuyện người khác đang bị giáo huấn, tâm tình rất thoải mái.
Ong ong ong——
Điện thoại rung lên, Kỷ Bác lật người, cầm lấy điện thoại trên bàn.
Phát hiện không phải là đối phương gọi điện thoại tới, hắn có hơi thất vọng.
“Làm gì vậy? Tao đã nói hôm nay không đi, chúng mày tự chơi đi.....”
Kỷ Bác tức giận nhận điện thoại.
“Kỷ thiếu, mau xem weibo.” Đối phương vội vàng chặn mồm hắn: “Xảy ra chuyện rồi!!”
Xảy ra chuyện?
Xảy ra chuyện gì?
Kỷ Bác mờ mịt cúp điện thoại, mở weibo ra.
Khi đăng nhập cò bị lag một chút, Kỷ Bác phát hiện người tag hắn và tin nhắn được gửi đến điên cuồng.
Đáy lòng Kỷ Bác dâng lên cảm giác bất an.
Hắn mở từng thẻ tag ra, tất cả đều là chửi mắng hắn thậm tệ.
Kỷ Bác chẳng hiểu mô tê gì cả, gần đây hắn đâu có gây chuyện gì, sao những người này đột nhiên chửi hắn cái gì chứ?
Nhưng rất nhanh Kỷ Bác ã nhìn thấy ngọn nguồn của những lời mắng chửi đó.
Đó là một video.
Nội dung video là ấn tượng Kỷ Bác khắc sâu vào trí nhớ.
Đoạn đầu Video còn quay rõ mặt hắn nên rất nhanh Kỷ Bác đã bị người ta đào ra.
[Thiên Sơn Siêu Quần Xuất Chúng: Phú nhị đại đâm chết người, vậy mà không bị làm sao, có còn vương pháp hay không hả.]
[Tổ tin hot: Theo tin tức đáng tin cậy, người thân của người chết bị ép không dám kiện cáo, nói là giải quyết riêng nhưng thật ra đều là bị bắt ép.]
[Ông Nội Mày Không Online: Mẹ nó, kinh tởm quá, đây không phải là Kỷ Bác của Kỷ gia sao? Trước kia cũng không phải là loại tốt đẹp gì cho cam.....]
[Tôi Có Một Trái Tim Nhỏ: Bây giờ có tiền là có tất cả, đâm chết người xong thì bồi thường ít tiền là xong chuyện.]
[Đêm Tối: Lầu trên hình như biết rất nhiều a.]
[Ông Nội Mày Không Online: Không nhiều không nhiều, cũng chỉ biết một ít. Trước kia tôi cùng trường với Kỷ Bác, hắn ỷ vào nhà mình có tiền nên đã gây ra không ít chuyện khốn nạn đâu, có một lần còn suýt thì đánh chết người ta, cuối cùng người kia phải chuyển trường, còn hắn thì chẳng bị làm sao cả.]
Kỷ Bác xem hết những bình luận kia, vẻ mặt dần dần vặn vẹo.
Chuyện này đã qua bao lâu rồi?
Sao giờ còn đào ra được.
Video từ đâu mà ra?
Hắn rõ ràng đã xóa rồi mà...........
“Kỷ Bác, Kỷ Bác!”
Âm thanh hùng hậu đè nén lửa giận vang lên, người đàn ông trực tiếp xông cửa đi vào, vả bốp một cái lên mặt Kỷ Bác.
Kỷ Bác bị đánh đến ngu cả người.
“Cha, cha đánh con làm gì, đánh còn có tác dụng nữa không?”
Hắn nổi giận gầm lên.
Sắc mặtCha Kỷ tái xanh tái xám vì tức giận: “Lúc trước tao đã bảo mày thế nào rồi? Xóa cho sạch sẽ, xóa sạch sẽ, mày giữ lại mấy thứ này để làm gì!”
“Con xóa rồi!” Hắn nhớ kỹ đã xóa rồi mà!
“Xóa rồi mà còn xuất hiện trên mạng à, vẫn còn già mồm nói đây không phải do mày lưu à?” Cha Kỷ tức giận không hề nhẹ.
Mặc kệ là ai thấy cũng sẽ nhận định video này là do Kỷ Bác quay lại.
Đây là bê bối của Kỷ gia, sẽ không chỉ ảnh hưởng đến cổ phiếu mà còn ảnh hưởng đến địa vị trong tập đoàn của ông ta.
“Con thật sự không biết.” Kỷ Bác vò đầu bứt tóc: “Cha, cha mau cho người áp tin tức này xuống đi.”
Cha Kỷ cũng biết bây giờ không phải là lúc để giáo huấn hắn, nhanh chóng gọi điện thoại phân phó cho thuộc hạ đi xử lý mọi việc.
“Mày đã đắc tội với ai?” Video này vừa phát ra đã được mấy tài khoản Vip có sức ảnh hưởng lớn share đi, độ hot lại càng tăng lên, chắc chắn đây không phải là trùng hợp, là có người ở sau lưng giật dây làm ra.
“Con không biết nữa.....” Gần đây hắn rất an phận, làm gì có đắc tội với ai đâu?
“Mày thật sự đã xóa video rồi chứ?”
“Con xóa rồi, cha, sao cha lại không tin con.” Loại chứng cớ này hắn làm sao dám lưu lại chứ.
Nếu như hắn thật sự đã xóa video rồi, vậy chỉ có thể là lúc trước đã có người lén copy video lưu lại.
Nhưng cha Kỷ nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao sau 1 năm rồi mới tung video này ra làm gì.
Gần đây tập đoàn cũng đâu có dự án gì lớn.....
“Lúc trước chuyện này đều đã đổ lên người Kỷ Thành, cha, chúng ta cứ nói là do Kỷ Thành đi, nói là giữa đường đã đổi người là được.”
“Kỷ Thành....” Cha Kỷ nhíu mày: “Gần đây mày có gặp nó không?”
Kỷ Bác nghĩ đến chuyện lúc trước, ấp a ấp úng.
“Mày gặp nó rồi? Chúng mày đã xảy ra chuyện gì?” Cha Kỷ ép hỏi.
Sự kiện lúc trước người hiểu rõ nội tình bên trong nhất là Kỷ Thành, nếu như hắn nói cho người ngoài biết.....
Kỷ Bác không còn cách nào khác chỉ có thể nói cho cha Kỷ chuyện lúc trước, bao gồm cả chuyện Sơ Tranh đánh hắn.
“Mày nói là có người nắm trong tay điểm yếu của mày?”
Kỷ Bác gật đầu.
Cha Kỷ đè nén lửa giận, sao ông ta lại dạy dỗ ra một tên hỗn đản thế này chứ.