Editor: Ấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=======================
Kỷ Thành vừa về đến nhà, có chút hồn bay phách lạc bật đèn lên.
Ánh đèn vừa sáng ên, Kỷ Thành liếc thấy cái hộp nhỏ màu hồng được đặt trên bàn trà.
Hôm nay hắn thấy cô mang theo....
Hô hấp Kỷ Thành có chút dồn dập, cũng không biết mình đang mong chờ cái gì.
Nhưng hắn tìm khắp căn phòng một lượt mà không thấy ai cả.
Cô sẽ không ở đây.
Một người trời dù có sập cũng không sao có....Sao có thể ở đây chứ?
Kỷ Thành ngồi dưới đất, xuất thần nhìn hộp nhỏ màu hồng, lâu sau, hắn mới thò tay ra, lơ lửng giữa không trung, không dám hạ xuống.
Đáy mắt Kỷ Thành tràn ngập sương mù.
Hắn bỗng nhiên cầm hộp đứng dậy, ném vào thùng rác, khi quay người rời đi thì dừng lại.
Kỷ Thành nhặt hộp lên, để lại trên bàn trà.
Hắn ngồi ở ghế sô pha, hai tay ôm lấy mặt.
Trong căn phòng yên tĩnh, thiếu niên kìm nén âm thanh nghẹn ngào.
Cuối cùng Kỷ Thành vẫn mở cái hộp nhỏ màu hồng ra.
Bên trong là bánh ngọt tinh xảo.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, rồi tràn vào trong lòng.
Kỷ Thành mày làm như vậy là không đúng.
Bởi vì mày không biết khi nào sẽ bị ép điên....
Kỷ Thành từng miếng từng miếng nhét bánh ngọt vào trong miệng, máy móc nuốt bánh ngọt xuống.
Hắn trở về phòng của mình, nằm trên giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy bên ngoài có âm thanh, có thứ gì đó chuyển ra chuyển vào, như là có trộm.
Bây giờ Kỷ Thành không muốn động, có trộm thì trộm đi.
Nhưng mà bên cạnh Kỷ Thành bỗng hơi lún xuống, lúc này Kỷ Thành mới bừng tỉnh, hắn bỗng nhiên ngồi dậy.
Sơ Tranh ngồi ở bên giường, đối diện với đôi mắt sưng đỏ của Kỷ Thành.
“Khóc?” Giọng điệu Sơ Tranh xen lẫn một chút cảm xúc khác, nhưng khi nghe kỹ thì lại như không có gì.
Thẻ người tốt sao lại khóc rồi!
Trong kịch bản cũng không viết một màn như vậy mà!
Làm sao bây giờ!
Làm sao bây giờ!
Làm sao bây giờ!
Hắn sẽ không tiếp tục khóc nữa chứ?
Hay là đánh ngất hắn trước nhỉ... Sơ Tranh liếc trộm Kỷ thành vài lần, nếu hắn tiếp tục khóc thì sẽ đánh ngất hắn luôn! Ừ! Ta thật perfect!
Kỷ Thành nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn Sơ Tranh.
Trong lòng nghi ngờ mình đang nằm mơ.
“Em......”
Giọng nói Kỷ Thành khàn khàn, kết hợp với bộ dạng thiếu niên lúc này, giống như có thêm một hương vị khác, thật khiến cho người ta muốn đến chà đạp hắn một phen.
“Hứa tiểu thư, cánh cửa này cũng đổi sao?”
Một công nhân đứng ở ngoài cửa, cất giọng hỏi cô.
“Ừ, đổi đi.”
“Vâng.”
Công nhân nhanh chóng sửa lại ổ khóa, Kỷ Thành sững sờ nhìn xem, dường như đã quên cả phản ứng.
Chờ đến khi công nhân thay xong ổ khóa, rời khỏi phòng, toàn bộ không gian yên tĩnh lại, hắn mới lấy lại tinh thần.
“Em làm gì vậy?”
Sơ Tranh thu lại chìa khóa nhà, hai tay chống ở hai bên người thiếu niên, nghiêng người qua hôn hắn.
Kỷ Thành tránh về phía sau, Sơ Tranh ôm eo hắn, kéo hắn lại, bắt được môi của hắn.
Tránh cũng không tránh nổi.
Hô hấp hai người giao hòa.
Nóng bỏng lại mập mờ.
Kỷ Thành hơi trừng mắt, hôm nay hắn nói chưa đủ rõ ràng sao?
“Ưm.... Em buông....”
Kỷ Thành nói chuyện, Sơ Tranh thuận thế cạy răng môi hắn ra, trượt vào trong, quấn lấy hắn không thả.
Bên trong miệng thiếu niên còn mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Cỗ mùi thơm kia dần dần tràn ngập giữa hai người.
“Ngoan một chút, đừng khóc.” Sơ Tranh dán vào cánh môi hắn, mang theo cảnh cáo: “Cũng đừng nghĩ chạy mất.”
Hôm nay thẻ người tốt nói những lời kia không phải là muốn chạy sao?
Vậy thì nhất định phải nhốt lại!
“Cái gì....” Kỷ Thành bị hôn đến mặt mũi đỏ bừng, cơ thể còn có phản ứng, khi nói chuyện cũng hơi thở dốc.
“Có đói bụng không?”
“Em....”
“Em đi một lúc rồi về.”
Sơ Tranh căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, đứng dậy đẩy cửa rời đi.
Kỷ Thành mờ mịt ngồi trên giường, lát sau hắn nghe thấy âm thanh khóa cửa.
Trong đầu Kỷ Thành hiện lên hình ảnh công nhân thay khóa vừa rồi.
Hắn nhảy xuống giường kéo cửa, cửa không nhúc nhích tí nào.
“Sơ Tranh!” Kỷ Thành gõ cửa: “Em khóa cửa làm gì.”
Bên ngoài không ai đáp lại hắn.
Cô muốn làm gì?
Trước đó cô còn không thèm để ý đến mình.
Kỷ Thành lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Sơ Tranh.
“Em khóa cửa làm gì?” Kỷ Thành chất vấn.
“Anh chạy làm em tìm rất mệt.” Giọng nói điềm nhiên như không của Sơ Tranh truyền đến: “Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút, không thì em đánh gãy chân anh, hiểu chưa?”
Kỷ Thành: “.....”
Nửa ngày Kỷ Thành không đáp lại, Sơ Tranh cũng không tắt điện thoại.
Bên kia không biết cô đang nói chuyện với ai, một lát sau mới yên tĩnh lại, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của cô.
“Em muốn nhốt anh lại?” Kỷ Thành thì thào lên tiếng.
“Đúng vậy, ai bảo anh muốn chạy.”
“.......”
Hắn muốn chạy?
Hắn lúc nào.......
Kỷ Thành nghĩ đến lời nói hôm nay của mình với cô.
Cô hiểu lời hắn nói thành ý kia?
Hai người giữ cuộc gọi, nhưng không ai lên tiếng nữa.
Kỷ Thành không biết nên nói cái gì, hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Nửa giờ sau, Sơ Tranh đem theo túi đồ ăn đặt xuống trước mặt hắn, đa số đều là đồ ngọt.
“Ăn gì?”
Kỷ Thành không nói lời nào nhìn những thứ đồ ăn kia.
Bây giờ hắn không muốn ăn gì cả, trong đầu đều rối như tơ vò, không thể nghĩ được cái gì hết.
Hay là nói không biết nên nghĩ từ đâu.
Rốt cục cô là đang làm gì.
Kỷ Thành nằm trên giường, cuộn mình lại, hắn cần yên tĩnh một chút.
Sơ Tranh tiến lên sờ lên người hắn.
“Em làm gì?”
“Đưa điện thoại cho em.”
“......”
Kỷ Thành giữ khư khư điện thoại, không cho Sơ Tranh lấy đi.
Sơ Tranh đè cánh tay hắn, cưỡng ép lấy điện thoại di động đi.
Hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, không thể tin nổi.
Sơ Tran giơ cổ tay hắn lên cao, đè lên đỉnh đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, hạ nụ hôn xuống.
-
Kỷ Thành không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển thành hướng này.
Nhưng mà hắn đúng là bị Sơ Tranh nhốt lại rồi.
Kỷ Thành từng thử chạy trốn, nhưng chưa chạy ra ngoài đã bị cô phát hiện.
Sau đó bị cô hôn suýt thì ngạt thở....
Lúc đầu Kỷ Thành còn cảm thấy khiếp sợ, rồi mờ mịt, cuối cùng là nội tâm lại còn vui mừng âm ỉ.
Kỷ Thành cảm thấy mình điên thật rồi.
Cô giam mình ở đây mà mình còn thấy vui vẻ cái gì.
Trong phòng có phòng tắm, Kỷ Thành tắm rửa xong thì phát hiện Sơ Tranh đang ở trong phòng.
Hắn mím môi, đi qua.
“Anh muốn gọi điện thoại.”
“Cho ai.”
“Chỗ làm việc.”
Sơ Tranh đưa điện thoại di động cho hắn, Kỷ Thành cúi đầu nhìn điện thoại, Sơ Tranh kéo hắn vào trong ngực, cầm lấy khăn bông lau tóc cho hắn.
Kỷ Thành gọi điện cho cửa hàng, nói khả năng mình sẽ không đi làm được nữa.
Kỷ Thành cố gắng lấy lòng Sơ Tranh, hắn biết mình càng phản kháng thì chuyện muốn được ra ngoài lại càng không có khả năng.
Nói chuyện điện thoại xong thì đưa điện thoại cho cô.
“Cầm lấy.” Sơ Tranh nói: “Cho dù anh có gọi điện cầu cứu cũng vô dụng, em sẽ không để cho người khác mang anh đi đâu.”
Lời nói phách lối không thèm để tâm của nữ sinh khiến cho Kỷ Thành siết chặt tay lại.
“Em thích anh sao?”
“Thích chứ.” Sơ Tranh trả lời rất nhanh.
Không thích thì hôn anh làm cái quần gì.
Kỷ Thành ngước mắt nhìn: “Vậy sao em không trả lời tin nhắn của anh? Không gọi điện thoại cho anh, cũng không hỏi xem anh đang làm gì?”
Sơ Tranh thấy quá khó hiểu: “... Thích anh thì liên quan gì đến mấy việc này?”
“Em thật sự sẽ thích một người sao?”
Sơ Tranh nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừ.”
Thích, thì, cô, nhốt lại!
“......”
Kỷ Thành nhìn cô như thế liền hiểu, căn bản là cô không biết.
Kỷ Thành liếc mắt, ngón tay Sơ Tranh sờ lên mái tóc ẩm ướt của hắn, sờ tới sờ lui thấy không thoải mái lắm, cô lại tìm máy sấy tóc sấy tóc cho hắn.