Editor: Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
========================
Cô Chu thân là chủ nhiệm lớp.
Chuyện Hứa Sơ Tranh bị bắt nạt, cho dù cô ta không biết rõ ràng thì cũng phải biết ít nhiều.
Chỉ là thành tích Hứa Sơ Tranh vốn không tốt, hơn nữa bình thường có gì cũng không chịu nói ra, cũng không đi cáo trạng mách lẻo bao giờ nên cô Chu auto xem như không biết.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Lúc này bị Sơ Tranh nói thẳng vào mặt thế này, các giáo viên lớp khác cũng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua, trên mặt cô Chu có chút không nhịn được nữa.
“Thân là chủ nhiệm lớp, em nghĩ rằng cô vốn đã biết nhưng lại tùy ý để chuyện này tiếp diễn, cô mà có tư cách làm giáo viên sao?”
“Hứa Sơ Tranh!”
Cô Chu vỗ bàn đứng bật dậy.
Thần sắc cô gái nhỏ vẫn bình thản nhìn lại cô ta, dường như không hề bị hù dọa.
Chúc Tử An và mấy anh em của hắn đều bị dọa sợ.
Tiểu học muội này trâu bò a!
Lôi đến cả giáo viên vào rồi!
“Em nói chuyện với giáo viên kiểu gì thế?”
“Nói tiếng người, cô nghe không hiểu sao?”
Lời này không phải là đang nói cô ta nghe không hiểu tiếng người sao?
“Hứa Sơ Tranh!” Cô Chu bị Sơ Tranh làm cho tức giận đến mức phát run, cô ta hít sâu thở đều một hơi: “Bây giờ đang xử lý chuyện em ép các bạn học khác uống trà sữa, em đừng có lôi chuyện khác vào.”
“Lấy chứng cứ ra.” Không có chứng cứ thì là đang nhờn với bà đấy!
“.........”
Trà sữa uống cũng đã uống vào bụng rồi, moi đâu ra chứng cứ nữa?
Hơn nữa cô còn đem những ly trà sữa còn thừa đổ đi hết.
Tất nhiên cũng có thể đến cửa hàng trà sữa hỏi xem cô đã mua bao nhiêu, nhưng cũng không thể chứng minh là cô đã bắt bọn họ uống trà sữa hay không.
Lúc đầu là bọn họ cố tình chọn một nơi vắng vẻ, bình thường không hay có người qua lại, thế nên giờ xảy ra chuyện chỉ càng không có người chứng kiến.
Giờ thì hay rồi, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua chuyện, đám Dư Duyệt cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong bụng.
-
Thái độ của Sơ Tranh rất rõ ràng, lôi chứng cứ ra, chứng minh cô là người ép bọn Dư Duyệt uống trà sữa.
Còn nếu không thì tuyệt đối cô không thừa nhận.
Cô Chu sợ Sơ Tranh làm loạn lên trong văn phòng giáo viên rồi lại khơi lại chuyện bắt nạt vừa rồi, thế nên mặc dù rất tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác.
Dư Duyệt lại không cung cấp được chứng cứ.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc rời đi.
Mấy người Chúc Tử An cũng được thả ra.
Chúc Tử Anđi đến trước mặt Sơ Tranh, nhắc nhở nhỏ: “Tiểu học muội, lần này em đắc tội với Dư Duyệt rồi.”
“Thì sao?”
Khi vừa đến, Dư Duyệt còn đang đắc tội với bà đây đấy!
Con bitch này lại dám làm người cô có nhiều vết thương như vậy.
Chúc Tử An quái lạ đánh giá lại cô: “Em không biết vì sao Chu Xử giúp đỡ Dư Duyệt à?”
Chu Xử? Là ai mới được!
Sơ Tranh suy nghĩ một chút mới hiểu được người Chúc Tử An nói là ai.
Cô Chu tuổi đã cao nhưng vẫn chưa kết hôn, mấy tên học sinh cá biệt này ở sau lưng vẫn gọi cô ta như vậy.
Nói cô Chu giúp đỡ Dư Duyệt, đúng là cũng có một chút.
Các giáo viên khác có thể không hiểu tính cách của nguyên chủ, nhưng cô Chu có thể không biết sao?
Sao luôn chỉ có nguyên chủ bị đổ oan.
Kết quả cô Chu còn trực tiếp chất vấn cô cái gì mà bắt nạt bạn học.
“Vì sao?”
“Em thực sự không biết?” Chúc Tử An nhìn quanh hai bên một chút: “Hiệu trưởng của chúng ta cũng là họ Dư.”
“A.”
Cái này nguyên chủ đúng là không biết.
Dư Duyệt cũng không chủ động nói ra mình có quan hệ gì với hiệu trưởng.
Phản ứng của Sơ Tranh bình thường như cân đường hộp sữa khiến cho Chúc Tử An càng thêm nghi ngờ.
Cô không sợ sao?
Bọn họ học lớp 12, sớm muộn gì cũng sắp rời khỏi trường học, hơn nữa cũng không có ý định học tiếp nên đương nhiên sẽ không sợ hiệu trưởng.
“Tiểu học muội em lợi hại lắm, dám nói chuyện với Chu Xử như vậy.”
“Có gì mà không dám.”
“Em thật sự bị đám người Dư Duyệt bắt nạt?”
“Ừ.” Hứa Sơ Tranh mới bị mấy người đó bắt nạt, nhưng cô thì còn lâu nhé!
Trước kia Chúc Tử An không chú ý tới, chỉ nhớ rõ đôi khi quả thực trông thấy mấy người Dư Duyệt có lôi lôi kéo kéo một nữ sinh.
Nhưng nữ sinh kia vẫn luôn luôn cúi đầu, cho tới bây giờ còn chưa nhìn rõ mặt.
“Em nhìn không giống...” Chúc An Tử nói thầm một tiếng.
Người này có điểm nào giống bị bắt nạt kinh niên đâu?
Càng giống với người đi bắt nạt thì có.
Dáng dấp Chúc Tử An cao lớn, nhìn hơi dọa người, nhưng kỳ thực hắn cũng không đáng sợ như vậy, lúc nói chuyện còn mang theo vẻ lưu manh rất soái khí nữa.
“Tiểu học muội, thêm Wechat không?”
“Không có.”
“Làm sao có thể, bây giờ ai mà không chơi Wechat chứ, tiểu học muội đừng lạnh lùng như vậy, thêm một cái thôi mà.”
“Không có điện thoại.” Sơ Tranh nói thêm.
Dựa vào tình cảnh của nguyên chủ, Hứa gia đến mùa quýt mới hòng mua cho cô điện thoại.
Chúc Tử An quả thực không thể tin vào tai mình.
Bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn tồn tại người không có điện thoại.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ lạnh như băng của Sơ Tranh cũng không giống đang nói dối, Chúc Tử Anđành tiếc nuối mang theo anh em rời đi.
Tiểu học muội rất thú vị nha!
Dư Duyệt cùng đám chị em của cô ta rời khỏi văn phòng, cô ta bước nhanh đuổi kịp Sơ Tranh, chặn cô lại ở góc cầu thang.
“Hứa Sơ Tranh, tao mặc kệ mày đang chơi trò gì, chuyện ngày hôm nay mày cứ nhớ kỹ cho tao!”
Dư Duyệt nói xong thì từ từ đi xuống tầng.
“Mày cho rằng cấu kết với Chúc Tử An thì không sao nữa à, Hứa Sơ Tranh mày đừng có mà nằm mơ nữa, chờ đấy cho bọn tao!”
“Chờ đấy!”
“Mày sẽ biết tay tao!”
Ba nữ sinh đằng sau, mỗi người lần lượt a dua thêm một câu với cô trước khi rời đi.
Sơ Tranh nhìn quanh, cuối hành lang có một cái bồn rửa tay, bên cạnh còn đặt một chiếc thùng, Sơ Tranh đi đến ban công, ngó ra ngoài xem thử..
Cầu thang đều ở bên này, bọn Dư Duyệt chắc chắn không trở về lớp học...
Cô cầm thùng không biết đang đựng nước gì ở trong, chờ đến khi bọn Dư Duyệt ra ngoài thì đổ thẳng xuống.
Sơ Tranh đổ xong lưu loát lui người lại.
Nghe thấy tiếng thét chói tai phía dưới, cô trấn định đặt thùng trả lại chỗ cũ.
【Chị gái nhỏ chị có biết cảnh này giống cái gì không?】
“Giống cái gì?”
【Nhân vật nữ chính bị nữ phụ độc ác bắt nạt.】
“Ta là nữ chính?”
【Không, chị là nữ phụ độc ác.】
Vẻ mặt Sơ Tranh lạnh lùng: “Vương Bát Đản, mi ngứa da à?”
【...】Chạy chạychạy.
-
Nguyên chủ không ở kí túc xá trong trường.
Tan học Sơ Tranh trở về Hứa gia.
Trong nhà đang rất náo nhiệt, Sơ Tranh mở cửa đi vào, tiếng ồn ào lập tức lớn hơn.
Cha Hứa đang uống rượu với người khác, một bàn toàn đàn ông, trong phòng nồng nặc mùi rượu.
“A, lão Hứa, con gái anh về rồi kìa.”
“Thứ tốn tiền vô dụng.” Cha Hứa đã uống hơi nhiều, nghe vậy thì chỉ mắng một tiếng: “Uống rượu uống rượu đi.”
“Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha, lão Hứa đúng là có phúc mà không biết hưởng.” Người đàn ông dùng ánh mắt bẩn thỉu nhìn xoáy vào Sơ Tranh một vòng.
“Cái gì mà áo bông nhỏ tri kỷ, lão tử nuôi nó chỉ tốn tiền tốn của thôi.” Cha Hứa hùng hùng hổ hổ nói, trong miệng đúng là chẳng phát ra được câu gì tốt đẹp.
Những người khác có người phản đối cũng có người đồng ý.
Nhưng sau khi uống hết rượu, lời nói ra bắt đầu không được êm tai cho lắm, còn mang theo ngôn ngữ ô uế.
Mẹ Hứa và Hứa Thịnh Huy đều không có nhà, không biết đã đi đâu rồi.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc đóng cửa lại, đi vào toilet.
Từ khi đến đây cô còn chưa nhìn qua dung mạo của thân thể này.
Nữ sinh trong gương đang mặc đồng phục rộng thùng thình, tóc mái quá dài che khuất đi đôi mắt.
Sơ Tranh hất tóc mái lên, nhìn trái nhìn phải trong gương một chút.
Tướng mạo cha Hứa thường thường nhưng mẹ Hứa dáng dấp cũng không tệ.
Nguyên chủ được kế thừa gen của mẹ Hứa, sở hữu một đôi mắt to đen nhánh, mắt hai mí, lông mày lá liễu, không trang điểm cũng đã hết sức xinh đẹp.
Có lẽ bởi vì không đủ dinh dưỡng nên làn da có màu sắc hơi ảm đạm, cả người nhìn qua đúng là không có tinh thần.
Nhưng tổng thể mà nói vẫn rất đáng yêu.
Sơ Tranh tìm cái kéo rồi cắt phăng tóc mái quá dài đi.
Cô rửa mặt xong mới đi ra ngoài, đi qua phòng khách rồi trở lại phòng của mình.
Phòng của nguyên chủ khá nhỏ, chỉ có một cái giường, một bàn học và tủ treo quần áo, không có vị trí dư thừa nào nữa.
Nhóc đáng thương a.