Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trưởng công chúa Bắc Hải...
Đầu Tuyên Ảnh lại bắt đầu đau.
“Tuyên Ảnh, ngươi phải bắt hắn trở lại...”
Trong đầu Tuyên Ảnh đột nhiên hiện lên câu nói này, bắt ai? Trưởng công chúa Bắc Hải?
Vì sao?
Nghĩ không ra, đau quá...
Tuyên Ảnh đột nhiên lọt vào một vòng ôm ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp rơi vào bên tai, giống như mang theo lực lượng yên ổn.
“Đừng suy nghĩ.”
Sơ Tranh vuốt phía sau lưng hắn, hạ thấp thanh âm trấn an hắn.
Không biết là Tuyên Ảnh vô cùng đau đớn, hay là thế nào, chủ động giơ tay ôm lấy eo cô, chôn mặt ở bụng cô.
Tuyên Ảnh tỉnh táo lại, hắn vẫn đang bị Sơ Tranh ôm, tư thế của hai người thân mật không nói ra được.
Nơi da thịt chạm nhau, ấm áp chậm chạp lưu truyền tới, giống như có thể làm cho thân thể băng lãnh của hắn, có được một tia ấm áp.
Trong một nháy mắt như thế, Tuyên Ảnh nghĩ, cứ như vậy... cứ vậy, trầm luân trong ấm áp kia.
Ý nghĩ này xuất hiện đột ngột, không có dấu hiệu nào, lại khiến Tuyên Ảnh không muốn phản kháng.
Không đúng!
Tuyên Ảnh bỗng nhiên lui về phía sau, đẩy Sơ Tranh ra, cả người ngã ngồi trên giường êm khắc hoa.
“Ngươi vừa làm gì với ta?” Tại sao hắn có thể có ý nghĩ như vậy, tuyệt đối không thể!
Sơ Tranh có chút mờ mịt, nhưng trên mặt không lộ ra gì, nhàn nhạt nói: “Chỉ ôm ngươi.”
Tuyên Ảnh cực nhanh kiểm tra thân thể một lần, không phát hiện dị thường, chỉ đành nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, Sơ Tranh cô nương xin tự trọng.”
Lông mi Sơ Tranh run rẩy một chút, rất chi là lý lẽ hùng hồn: “Thụ thụ bất thân cũng đã hôn rồi.”
Tuyên Ảnh: “...”
Tuyên Ảnh ngồi từ trên giường êm dậy, sửa sang lại y phục, bày ra bộ dáng trầm ổn tự phụ: “Bức tranh Sơ Tranh cô nương vừa nói, ta chưa từng thấy.”
“Ồ.”
Sơ Tranh cũng không có ý định hỏi chuyện này đến cùng, dù sao thẻ người tốt nghĩ không ra liền đau đầu, cô nhìn cũng không chịu nổi.
Bức họa kia vừa rồi đã bị cô thu lại.
Tuyên Ảnh thấy Sơ Tranh bất động, không thể không hạ lệnh trục khách: “Sơ Tranh cô nương, nếu không còn chuyện gì nữa, xin phiền cô nương ra ngoài.”
Ra ngoài thì ra ngoài!
Ai mà thèm!
Sơ Tranh quay người rời đi, thuận tiện đóng “ầm” cửa điện lại.
Tuyên Ảnh nghe tiếng đóng cửa, thân thể thẳng tắp dần dần giãn xuống, cuối cùng mềm nhũn trên giường êm.
Suy nghĩ hoang đường giống như dây leo quấn lấy hắn, hất không đi chém không đứt, không ngừng ăn mòn hắn.
Tuyên Ảnh căn bản không có cách nào nghỉ ngơi.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt hắn lập tức hiện lên nhất cử nhất động của cô nương kia, rõ ràng giống như khắc sâu trong đầu hắn.
-
Sơn cốc vẫn không phân chia ngày đêm, Sơ Tranh cũng không tới gọi hắn, Tuyên Ảnh chờ đợi trong điện một đoạn thời gian rất dài mới ra ngoài, gọi Sơ Tranh, đi đến phía trước nhìn xem.
Bên ngoài cốc là một mảnh núi tuyết liên miên chập trùng.
Trong cốc rõ ràng là hoa mùa xuân nở rực rỡ, bên ngoài lại là núi tuyết trắng xoá, nhiệt độ hai bên không bị ảnh hưởng chút nào.
Gió tuyết càn quấy, đi lại khó khăn.
“Lạnh?”
Tuyên Ảnh từ phía sau đi lên, thấy Sơ Tranh ôm cánh tay, mặt không cảm xúc đứng tại chỗ.
Sơ Tranh không hiểu thấu liếc hắn một cái: “Không lạnh.”
Tuyên Ảnh trầm mặc cởi áo khoác ra, khoác lên người cô. Áo quá dài, Sơ Tranh hất lên, vạt áo uốn lượn trong tuyết.
Sơ Tranh kéo vạt áo, cường điệu: “Ta thật sự không lạnh.”
Tuyên Ảnh cho là cô mạnh miệng: “Ngươi thân thể phàm nhân, lạnh là bình thường.”
Sơ Tranh: “...”
Ta thật sự không lạnh!!
Sơ Tranh trong tiếng niệm linh tinh của Vương Giả, đè xuống câu nói phía sau của cô, chậm chạp kéo lấy y phục, đi về phía trước.
Gió tuyết từ một phương hướng khác thổi tới, nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện những gió tuyết kia một chút cũng không hạ xuống người Sơ Tranh.
“Tuyên Ảnh, ngươi muốn về Thần giới báo thù đúng không?”
Giọng nói của Sơ Tranh bị gió tuyết thổi đến vỡ vụn, nhưng vẫn như cũ rơi vào trong tai Tuyên Ảnh.
Nam tử dáng người thẳng tắp phía trước hơi dừng lại, hoa tuyết rào rào rơi xuống, rơi vào trong tóc, đầu vai... cánh tay rủ xuống bên người, chậm chạp nắm chặt thành quyền.
Một lát sau lại buông ra, thanh âm du dương xuyên qua gió tuyết, từng chữ kiên định: “Ta đã thề, chỉ cần ta không chết, chắc chắn sẽ trở về lấy lại công đạo.”
Lòng bàn tay hắn đột nhiên ấm áp, bị người nắm chặt.
“Ta cùng ngươi.”
Tuyên Ảnh bỗng nhiên ghé mắt, kinh ngạc nơi đáy mắt không bị gió tuyết che kín: “Vì sao?”
“Ngươi là của ta.” Sơ Tranh nắm chặt tay hắn, trịnh trọng cam kết: “Ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ giúp ngươi.”
Gió tuyết càn quấy tạo nên tiếng rít gào nghẹn ngào, gió chảy xiết lạnh lẽo, cào đến y phục hai người bay phất phới, cuồn cuộn bốc lên.
Tóc đen tung bay trong gió tuyết, quấn quýt lấy nhau, không biết là của ai.
“Không biết xấu hổ!”
Tuyên Ảnh bỗng nhiên hất Sơ Tranh ra, bước nhanh đi lên phía trước, gió tuyết che kín vẻ hốt hoảng luống cuống của hắn.
Gió băng lãnh chảy xiết thổi qua, Tuyên Ảnh trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Một người không có trái tim như hắn, tại sao có thể có cảm giác loạn thất bát tao như vậy.
Sơ Tranh kéo lấy y phục đuổi kịp hắn.
“Đừng tới gần ta!”
“Đường này cũng không phải của ngươi, dựa vào cái gì mà ta không thể đi.”
“Ngươi...”
Thân ảnh của hai người dần dần bị gió tuyết nuốt chửng, trong gió lạnh cuồn cuộn, thân ảnh hai người mơ hồ, tựa như hòa làm một thể.
-
Sơ Tranh chọc giận Tuyên Ảnh, dẫn đến sau đó Tuyên Ảnh không nói với cô câu nào, Sơ Tranh khẽ dựa gần, Tuyên Ảnh liền lách mình đến một bên khác.
Sơ Tranh giày vò mấy lần, cũng lười quản hắn.
Núi tuyết liên miên không có điểm cuối, Sơ Tranh cảm giác thứ mình nhìn thấy đều có chút gì đó là lạ.
Đến lúc này, Sơ Tranh mới phát giác được Tuyên Ảnh nói thân thể này của cô là thân thể phàm nhân không sai.
Ánh sáng trước mắt Sơ Tranh càng ngày càng mờ.
Cô dần dần dừng bước lại.
“Tuyên Ảnh, ta không nhìn thấy.” Sơ Tranh tỉnh táo hô về phía trước một tiếng.
Tiếng gió gào thét bao phủ giọng nói của cô.
Không ai đáp lại cô, tiếng gió gấp hơn.
Tuyên Ảnh đi rất nhanh, vừa rồi cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ của hắn, có lẽ không nghe thấy rồi...
Gió tuyết rào rào rơi xuống, dần dần che chắn thân ảnh của cô, thân ảnh tinh tế đơn bạc, bỗng trở nên cô tịch không nói ra lời.
Trước mắt Sơ Tranh lâm vào trong bóng tối, bệnh quáng tuyết* là nguyên nhân phần cứng của thân thể, cô căn bản không khống chế nổi.
(*Bệnh quáng tuyết (雪盲症) chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.)
Ngay khi Sơ Tranh tỉnh táo suy nghĩ nên tiếp tục đi lên phía trước, hay là đứng tại chỗ chờ mắt cô tốt hơn một chút mới đi, thân thể đột nhiên bị người giữ chặt, sau đó rơi vào một lồng ngực lạnh buốt.
“Làm sao thế?”
Giọng nói của Tuyên Ảnh vang lên, xen lẫn khẩn trương mà chính hắn cũng không phát giác được.
“Chắc là bệnh quáng tuyết.”
Giọng điệu Sơ Tranh rất bình tĩnh, đối với tình huống bây giờ của mình tuyệt không lo lắng.
Tuyên Ảnh không biết bệnh quáng tuyết là gì, nhưng hiểu từ mặt chữ, đại khái là có liên quan đến gió tuyết.
Hắn nhíu mày lại: “Nghiêm trọng không?”
“Nghỉ ngơi một chút là tốt.”
Tuyên Ảnh cũng không nghi ngờ lời Sơ Tranh nói, hắn nhìn xung quanh, đều là núi tuyết.
Bọn họ đi trong tuyết nhiều ngày như vậy, có đôi khi Tuyên Ảnh đều sẽ quên cô chỉ là một phàm nhân.
Tuyên Ảnh chần chờ một chút, rồi ôm lấy Sơ Tranh: “Ôm ta.”
Sơ Tranh lãnh đạm “a” một tiếng, vươn tay sờ sờ ôm lấy cổ Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh rõ ràng không quá thích ứng, nhưng Sơ Tranh không có cảm giác gì, thậm chí còn chủ động dựa trên bả vai hắn, cũng chỉ huy hắn: “Ngươi tìm một chỗ tránh một lát, ta chậm rãi là tốt rồi.”
Tuyên Ảnh: “...”