Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tâm tình Tuyên Ảnh phức tạp.
Hắn biến thành bộ dạng như bây giờ, là do người Thần giới gây nên, cho nên hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp trở lại Thần giới, hỏi những người kia xem vì sao lại làm vậy với mình.
Mà bây giờ đột nhiên nói cho hắn biết, Thần giới có lẽ đã sớm không còn tồn tại.
Vậy những năm này hắn tìm Thông Thiên Thần Điện, muốn trở về Thần giới, còn có ý nghĩa gì?
Đột nhiên mình biến thành một chuyện cười.
Sơ Tranh vỗ vỗ mu bàn tay Tuyên Ảnh: “Bất kể thế nào, ta đều ở đây.”
Tuyên Ảnh nhất thời ngạc nhiên.
Những cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy lòng kia, ở câu nói này hết thảy gió êm sóng lặng xuống.
-
Hai tháng trước, Hàn Giang Thành không hề có điềm báo trước bị lũ lụt nhấn chìm.
Nhưng lũ lụt rất nhanh rút lui.
Không chỉ có lũ lụt lui, ngay cả những cô nương mà những năm này bọn họ dùng làm “tế phẩm” kia, đều trở lại Hàn Giang Thành.
Hà Thần xuất hiện cùng lúc với những cô nương này, nói gã muốn những cô nương này, chỉ là bởi vì dưới đáy nước quá tịch mịch, muốn náo nhiệt hơn một chút.
Các cô nương hiển nhiên là tán đồng lời Hà Thần.
Bọn họ không chỉ sống vui vẻ dưới nước, hơn nữa còn có vẻ đẹp vĩnh hằng.
Cô nương mất tích mười mấy năm, khi về vẫn là bộ dạng mười mấy năm trước.
Khuê nữ vốn cho rằng đã sớm chết đột nhiên trở về, bách tính Hàn Giang Thành vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Hà Thần tựa hồ vì làm dịu bầu không khí này, chủ động thay bọn họ tu sửa phòng ốc bị lũ lụt phá tan, còn diệt trừ những con yêu làm loạn kia.
Dân chúng đối với Hà Thần vẫn là e ngại, nhưng trong e ngại nhiều hơn mấy phần tôn kính.
Hà Thần vì làm dịu e ngại của bách tính, trong hai tháng ngắn ngủi, đã làm chuyện tốt nhiều lần, để bách tính tin phục, kính ngưỡng gã.
Bây giờ trong Hàn Giang Thành, không ai không nói Hà Thần đại nhân tốt.
Mà Ngu Liên bây giờ là hồng nhân bên người Hà Thần, khi Hà Thần không ra mặt, Ngu Liên có toàn quyền đại diện.
Tính cả Ngu Phủ cũng nước lên thì thuyền lên.
Sơ Tranh sắp xếp cẩn thận cho Tuyên Ảnh trước, khi đi dạo bên ngoài Hàn Giang Thành, gặp gỡ Lang Sa cũng đang đi dạo.
Lang Sa nhìn qua có chút chật vật, giống như tên ăn mày... Không, chính là tên ăn mày, chỉ thiếu cái chén bể và một cây gậy nữa là có thể xin vào Cái Bang hành nghề.
“Sơ... Sơ Tranh cô nương!”
Lang Sa kinh hỉ nhìn cô, mấy bước chạy tới.
“Thật sự là cô... Lần trước... Lần trước ta chạy đến bờ sông, cô đã không thấy tăm hơi, cô không sao là quá tốt rồi.”
Sơ Tranh không mặn không nhạt “ừ” một tiếng.
Hai tháng này Lang Sa trôi qua rất thảm, Hàn Giang Thành bị Hà Thần chiếm cứ, y muốn khuyên bách tính đừng bị gã lừa bịp, nhưng bách tính không những không tin, còn mách lẻo với Hà Thần.
Nếu không phải y chạy nhanh, hiện tại đã sớm bị cho cá ăn.
“Con cá chạch này trước đó đều ở trong sông, sao bây giờ bỗng nhiên chạy vào trong thành làm mưa làm gió rồi?” Trong sông không đủ cho gã giày vò, muốn bắt đầu chiếm lấy lục địa sao?
Cá chạch lên bờ, còn có thể nghiêm túc làm cá chạch sao?
“Ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy chắc chắn không phải chuyện gì tốt.” Lang Sa nói: “Còn những nữ tử trở về kia nữa, ta luôn cảm thấy có chút cổ quái.”
Về phần cổ quái chỗ nào, Lang Sa cũng không nói rõ ràng được.
Mỗi lần y vào thành, bất kể trang phục thế nào, chẳng mấy chốc sẽ bị người phát hiện.
Bây giờ y đã sa đọa đến mức đóng vai thành tên ăn mày.
Lúc này vừa chuẩn bị đi vào, liền gặp gỡ Sơ Tranh.
Sơ Tranh quyết định đi vào thành xem một chút, Lang Sa hỏi cô làm sao đi vào, Sơ Tranh không hiểu thấu: “Đi vào, ta lại không biết bay.”
Lang Sa: “??”
Cô xác định sao?
Sơ Tranh vô cùng xác định, cô cứ như vậy ngênh ngang tiến vào thành, Lang Sa không dám đi theo cô, ở lại ngoài thành.
Bách tính Hàn Giang Thành đối với Sơ Tranh có thể nói là khắc sâu ấn tượng, cho dù hai tháng không gặp, vẫn nhìn một chút liền nhận ra cô.
“Nàng... Nàng trở về rồi?!”
“Nhanh đi bẩm báo Hà Thần đại nhân!”
“Đi mau đi mau.”
Bách tính tránh cô như tránh rắn rết, Sơ Tranh nhìn như không thấy đến gần một cửa hàng, trong cơn run lẩy bẩy của chủ cửa hàng, mua đi một đống đồ vật.
Chủ cửa hàng: “...”
Ta không muốn bán, nhưng nàng ép mua!
Sơ Tranh một đường vơ vét đi qua, dân chúng thật sự sợ hãi, nhưng lại không dám không bán...
Vàng ròng bạc trắng đến tay, dân chúng còn có chút đần độn.
Cô trở về làm gì?
Đưa tiền sao?
Sơ Tranh dạo phố hoàn tất, chậm rãi trở lại tiệm thuốc trước đó cô ở.
Phòng ốc ở Hàn Giang Thành đều bị Hà Thần sử dụng pháp thuật tu sửa qua, bao gồm cả tiệm thuốc này của cô cũng bị sửa đến thất linh bát lạc.
Nhưng lúc này cửa tiệm thuốc thế mà lại mở ra, bên trong mơ hồ có tiếng người truyền tới.
Sơ Tranh lui ra xem cửa lớn một chút, không sai, chính là chỗ này...
Còn có người thay ta mở tiệm?
Ai ma quỷ như thế!
Sơ Tranh đẩy rèm ra đi vào, bên trong có không ít bệnh nhân, còn có đại phu và dược đồng bốc thuốc.
Sơ Tranh vào cửa, tiệm thuốc ồn ào, trong nháy mắt an tĩnh lại.
“Các ngươi là ai?” Sơ Tranh lạnh như băng liếc nhìn bọn họ.
Bệnh nhân xem bệnh không tự chủ được bắt đầu phát run.
“Tiếng xấu” của Sơ Tranh bọn họ đều biết, hơn nữa còn được chứng kiến.
“Nàng... sao nàng lại trở lại?”
“Không phải Hà Thần bắt nàng khắp nơi sao?”
“Đúng thế, nàng còn dám trở về.”
“Sợ cái gì, bây giờ chúng ta có Hà Thần làm chỗ dựa.”
Dân chúng xì xào bàn tán, ngoài miệng nói không sợ, nhưng thân thể lại viết rõ ràng mấy chữ sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, ở hậu viện của tiệm thuốc có người ra, người kia nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức sinh lòng cảnh giác: “Sơ Tranh, tại sao ngươi lại ở đây!”
Trong trí nhớ của nguyên chủ có người này, nha hoàn thiếp thân của Ngu Liên.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: “Đây là tiệm thuốc của ta, ngươi nói xem vì sao ta lại ở đây.”
Nha hoàn cắn môi, cứng cổ: “Cái gì mà cửa tiệm của ngươi, tiệm thuốc này bây giờ là Ngu phủ dùng để xem bệnh miễn phí cho bách tính.”
Sơ Tranh mặt mày lạnh lẽo, ngữ điệu cũng giống như cất giấu vụn băng: “Ngu phủ lợi hại như vậy à.”
Cướp bóc cũng cướp đến lý lẽ hùng hồn như thế!
Có Hà Thần làm chỗ dựa ghê gớm nha!
Nha hoàn thấy Sơ Tranh không nói lời nào, lại thấy trong cửa hàng nhiều người như vậy, không biết sao lá gan lại lớn thêm không ít: “Sơ Tranh, ngươi đúng là bạch nhãn lang, Ngu phủ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại vong ân phụ nghĩa như thế, bây giờ còn dám tới gây chuyện, Hà Thần đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Bảo hắn tới.” Sơ Tranh bóp cổ tay: “Nhưng mà, hiện tại mời các ngươi ra ngoài.”
Sơ Tranh căn bản không cho nha hoàn cơ hội nói nhảm, nhanh gọn đuổi những người này ra khỏi cửa.
Chó chết!
Dám cướp đồ trên đầu ta.
-
Kẻ tới đầu tiên không phải Hà Thần, mà là Ngu Liên.
Ngu Liên mặc một thân váy lụa đỏ tươi, bước đi sinh tư yểu điệu, trâm cài đinh đương rung động theo bước đi, thướt tha duyên dáng.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay môi hồng răng trắng, mặt mày thanh mỹ, lại xinh đẹp hơn trước đó không ít.
Khí chất như hoa, trong lúc vung tay nhấc chân, ngược lại thật sự nhiều hơn mấy phần tiên khí.
Ngu Liên trực tiếp đi vào tiệm thuốc, hơi hất cằm lên, quét mắt nhìn tiệm thuốc một vòng, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân người đang dựa ở sau quầy.
“Ngươi còn dám trở về.” Ngu Liên nhẹ chậc một tiếng: “Lá gan cũng không nhỏ.”
“Còn tốt.” Sơ Tranh nhìn cũng không thèm nhìn ả.
Ngu Liên nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí: “Chắc ngươi không nghĩ tới, ta không chết đúng không!”
Lúc ấy ả thật sự tuyệt vọng, nhưng ả không nghĩ tới, mình không những không chết, mà còn trở nên xinh đẹp.
Bây giờ Hàn Giang Thành, nghe thấy tên của ả, ai mà không tôn kính ả?
Sơ Tranh không mặn không nhạt “ồ” một tiếng: “Vậy ngươi phải cảm ơn ta thật tốt.”