Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1284: Chương 1284: Hà thần ở trên (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ngu Liên xuất hiện vào lúc này, mang theo nhóm người đã từng là “tế phẩm”, đi từ trong đám người tới.

Trên gương mặt dịu dàng của Ngu Liên có khẩn trương xen lẫn phẫn nộ: “Hà Thần đại nhân... Sơ Tranh, ngươi muốn làm gì Hà Thần đại nhân?”

“Không muốn làm gì.”

Sơ Tranh dịch chuyển dao phay đi, mũi dao cắm vào trong bàn, lấy phương thức như dao cầu hạ thấp xuống, phía dưới chính là đầu Hà Thần: “Tâm sự với hắn.”

“Ngươi thả Hà Thần đại nhân ra!”

“Ta không thả ngươi có thể làm gì ta?”

Ngu Liên trừng lớn đôi mắt đẹp: “Ngươi...”

“Dừng tay!” Ngu Liên còn chưa động thủ, đã bị Hà Thần quát lớn một tiếng: “Lui ra.”

Ngu Liên kinh ngạc: “Hà Thần đại nhân?”

“Lui ra!!” Hà Thần tức giận gào lên.

Ngu Liên khẽ cắn môi, chậm chạp lui về trong đám người, ánh mắt oán độc như hận không thể đem Sơ Tranh ra thiên đao vạn quả.

Rốt cuộc cô bắt Hà Thần đại nhân bằng cách nào!

Sao cô có thể...

Móng tay bóp lấy lòng bàn tay Ngu Liên bởi vì dùng sức, mà lõm vào trong thịt.

Sơ Tranh không để ý đến Ngu Liên: “Ngươi làm sao để khống chế những người dân này?”

Hà Thần nhìn dao cầu tùy thời có thể rơi xuống, không dám không đáp: “Dùng các con của ta.”

Những “tế phẩm” được gã thả về kia, từ khi vừa mới bắt đầu trong bụng đã có cá chạch, bọn họ hoạt động ở Hàn Giang Thành thời gian dài như vậy, sớm đã nghĩ biện pháp, để bách tính Hàn Giang Thành cũng nuốt cá chạch vào.

Chỉ cần có cá chạch ở đó, Hà Thần muốn khống chế bọn họ dễ như trở bàn tay.

Nếu như không có Sơ Tranh quấy rối, Hàn Giang Thành chẳng mấy chốc sẽ trở thành thiên hạ của gã.

Gã không để những người dân này chết, chỉ cần có bọn họ, gã có thể làm mưa làm gió ở đây.

Còn có bách tính cản trở, sẽ không bị pháp tắc thiên địa phát hiện.

Lang Sa nghe đến trợn mắt há mồm, lại cảm thấy buồn nôn.

Lang Sa tiêu hóa xong tin tức này, nuốt một ngụm nước bọt: “Bọn họ còn có thể cứu được không?”

“Không biết...”

“Sao ngươi lại không biết?” Lang Sa lửa giận ngập trời, bên trong Hàn Giang Thành có bao nhiêu người? Nhiều người như vậy, sao gã dám...

Hà Thần: “Ta chỉ muốn khống chế bọn họ, vì sao phải biết những thứ khác?”

“...”

Lời nói hơi vô lý nhưng rất thuyết phục của nhân vật phản diện, không có bệnh.

Gã chỉ muốn khống chế bách tính toàn thành để cho mình sử dụng, thần phục mình.

Vì sao phải biết cách cứu bọn họ.

“Bảo bọn họ tản ra.”

“...”

Hà Thần giằng co một hồi, không thể không hạ mệnh lệnh.

Sơ Tranh lại nói: “Đám người Ngu Liên lưu lại.”

“...”

Mạng bị người nắm trong tay, Hà Thần nào dám không theo.

Ngu Liên và những nữ tử đã từng làm “tế phẩm” kia bị lưu lại.

Những nữ tử này nhìn qua, trừ sắc mặt hơi tái nhợt, thì ngược lại cũng không có gì khác biệt so với nhân loại.

Lúc này dồn dập lo lắng nhìn Hà Thần.

“Hà Thần đại nhân...”

“Làm sao bây giờ...”

“Nàng sẽ không làm gì Hà Thần đại nhân chứ?”

“Ngươi muốn thế nào!” Ngu Liên làm đại biểu đứng ra.

Sơ Tranh bảo Lang Sa tự giải quyết bọn Ngu Liên.

“Ta?” Lang Sa giật mình chỉ vào mình, đại khái là không tin, Sơ Tranh sẽ giao công việc này cho y.

“Cố lên.”

Sơ Tranh xách theo Hà Thần tiến vào bên trong.

Ngu Liên: “...”

Lang Sa: “...”

Giết yêu y lành nghề, nhưng đây... đây đều là người đó.

Được rồi.

Bọn họ đã chết.

-

Ngu Liên muốn cứu Hà Thần ra, lệnh cho đoàn tỷ muội của ả cùng tiến lên, cho dù Lang Sa cố kỵ bọn họ là nhân loại, lúc này cũng không thể không động thủ.

Nói thế nào Lang Sa cũng là người tu hành, trước đó còn từng đánh một trận với Hà Thần, đối phó với những người này không đáng kể.

Ngu Liên để bọn tỷ muội cuốn lấy Lang Sa, còn mình chạy vào trong tiệm thuốc.

Tiệm thuốc không có ai, Ngu Liên lại đi ra phía sau.

Sơ Tranh và Tuyên Ảnh đều ở trong viện, ả hét lên một tiếng: “Sơ Tranh, trả Hà Thần đại nhân lại cho ta!”

“Không trả.” Cắn ta à!

Trong cổ họng Ngu Liên phát ra một âm thanh cổ quái, rồi tập kích về phía Sơ Tranh: “Ta giết ngươi!”

Thân hình Ngu Liên mềm xuống một cách kỳ quái, có thể xoay các loại dáng vẻ quái dị, Sơ Tranh có chút lo lắng ả sẽ gãy cổ mất, động thủ cũng không dám đụng vào cổ ả.

Ầm ——

Ngu Liên đập lên tạp vật bên trong góc viện tử, khuôn mặt vốn đã tái nhợt, lúc này trắng bệch một mảnh.

Tạp vật cắt rách làn da Ngu Liên, nhưng thứ chảy ra không phải máu, mà là một loại chất lỏng sền sệt.

Ngu Liên che ngực, giãy dụa muốn đứng lên.

“Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết...”

Trong miệng ả không ngừng niệm câu nói này.

Giết nàng!

Giết nàng!

Là nàng hại mình thành thế này...

Giết!

“Sơ Tranh con tiện nhân nhà ngươi, là ngươi hại ta thành như vậy, là ngươi...”

Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Sơ Tranh nhìn qua ả, gằn từng chữ nói ra: “Đây vốn nên chính là của ngươi.”

Nguyên chủ mới là người vô tội.

Nàng không hề làm gì cả, lại bị Ngu lão gia xem như vật thay thế mà nuôi, chỉ chờ đến một ngày, đẩy nàng ra thay thế con gái mình.

Ân dưỡng dục?

Loại ân dưỡng dục này ai mà dám muốn?

“Không ——” Ngu Liên hét lên một tiếng, bỗng nhiên nhảy dựng từ dưới đất lên, lần nữa nhào về phía Sơ Tranh.

Phốc phốc!

Thân thể Ngu Liên cứng lại ở đó, ả chậm chạp cúi đầu nhìn xuống, vũ khí sắc bén đâm xuyên phần bụng ả.

Một giây sau vũ khí rút ra ngoài, chỉ còn lại miệng phần bụng trống rỗng của ả.

Một con cá chạch trượt từ miệng vết thương ra, mang theo chất lỏng sền sệt nhảy nhót trên mặt đất.

Ngu Liên vội vàng vươn tay che lại, thân thể đổ xuống đất, ả ngửa đầu nhìn Lang Sa cầm kiếm.

Lang Sa cau mày, giết ả, lại một mặt áy náy: “Cô nương, nghỉ ngơi đi.”

“Ta không muốn chết...” Ngu Liên run rẩy giữ chặt y: “Ta không muốn chết, mau cứu ta.”

Lang Sa trầm giọng thở dài: “Cô nương, ngươi đã chết rồi.”

Chết... Rồi?

“Không thể nào, ta không chết, ta còn sống rất tốt.” Cảm xúc của Ngu Liên kích động: “Mau cứu ta, ta không muốn chết.”

Ả còn sống.

Ả là Ngu Liên.

Sao ả có thể chết chứ?

Ả không chết...

Hình ảnh tràn vào trong đầu, thân thể không có nhịp tim, không cần ăn uống, càng không cần đi ngủ...

Những biểu hiện cổ quái này đã thể hiện rất rõ ràng, ả đã chết rồi.

Ngu Liên gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.

Ả hận, ả oán.

Người chết nên là cô, vì sao cuối cùng lại là mình!

Ả không cam tâm, đời này của ả chỉ mới trôi qua vài chục năm mà thôi...

“Cẩn thận!”

Lang Sa đột nhiên kinh hô một tiếng.

Ngu Liên thế mà lại lấy tư thế quỷ dị, du hành sát trên mặt đất, vọt về phía Sơ Tranh.

“Sơ Tranh ta chết ngươi cũng đừng mơ tốt hơn!!”

Ngu Liên đỏ ngầu cả mắt, bấm tay thành trảo, chụp vào mắt cá chân Sơ Tranh.

Răng rắc!

Cổ tay Ngu Liên “răng rắc” một tiếng, sau đó cả người thay đổi phương hướng, đánh về phía tường.

Tường vây ầm ầm sụp đổ, chôn vùi Ngu Liên ở bên trong.

Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến, thần sắc lãnh đạm nhìn bụi mù dâng lên.

Tuyên Ảnh đi qua ôm lấy bả vai Sơ Tranh, khẽ vỗ nhè nhẹ.

-

Lang Sa chôn hết những nữ tử kia, lập mộ bia.

Bây giờ quan trọng nhất chính là, nghĩ cách cứu bách tính toàn thành —— đương nhiên đây là mong muốn đơn phương của Lang Sa, Sơ Tranh và Tuyên Ảnh đều không có ý nghĩ này.

【 Tiểu tỷ tỷ, làm người tốt nha! Cô suy nghĩ một chút xem, nếu cô cứu người của một tòa thành, đây chính là mấy chục vạn người đó! Sẽ luôn có mấy người mắt mù cho cô thẻ cảm ơn đúng không. 】

Sơ Tranh: “???”

Khoan đã Vương bát đản mi có ý gì?

Cái gì gọi là luôn có mắt mù?

【 Tiểu tỷ tỷ, ta nói sai, luôn có người tâm địa thiện lương. 】 Vương Giả lập tức đổi giọng.

“Không muốn.”

Chuyện phiền toái như vậy, ai thích thì đi mà làm, cho dù có thẻ cảm ơn, ta cũng không đi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.