Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ào ——
Lang Sa bị một cột nước xô ngã xuống đất, nước và bùn cát hỗn hợp, chật vật không chịu nổi.
Hà Thần rơi xuống trên bờ cát, một cước đạp trên ngực Lang Sa: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta?”
“Ta không giết được ngươi, chắc chắn sẽ có người giết được ngươi!”
Hà Thần ngửa mặt lên trời cười to, đắc ý nói: “Ha ha ha, ta là Hà Thần, ai có thể giết ta? Những nhân loại như các ngươi sao? Mơ mộng hão...”
Chữ “huyền” còn chưa nói ra, nụ cười to cứng đờ trên mặt Hà Thần, sau đó cả người ngã ầm xuống đất.
Lang Sa trông thấy cô nương đằng sau Hà Thần, mây đen trên bầu trời tản ra, trăng sáng và sao trời lần lượt xuất hiện, ánh trăng dát lên một tầng vầng sáng nhạt nhẽo trên người cô, khuôn mặt tuyệt sắc thanh lãnh, tựa như thần nữ từ trên trời rơi xuống.
Lang Sa không nghĩ tới cô sẽ trở về.
Còn chế phục Hà Thần...
“Cô nương, cô... làm sao chế phục hắn?”
Sơ Tranh trơn tru giấu ống tiêm gây tê trong tay ra phía sau, không nghĩ tới thứ đồ chơi này cũng hữu dụng với “thần“.
Sơ Tranh không trả lời vấn đề kia của Lang Sa, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Chúng ta hòa nhau.”
Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, không thiếu nợ nhau!
“...”
Ngay khi hai người nói chuyện, Hà Thần trên đất đột nhiên hóa thân thành một con cá chạch to bằng ngón tay.
Con ngươi Lang Sa co rụt lại: “Hắn muốn chạy!”
Trong nháy mắt khi ngân tuyến của Sơ Tranh thoát ra ngoài, cá chạch bỗng nhiên nhảy vào trong sông, “ào” một tiếng, biến mất ở trong nước, ngân tuyến mò hụt.
Sơ Tranh yên tĩnh vài giây, hỏi Lang Sa: “Tốc độ của hắn nhanh như vậy?” Cá chạch thành tinh chính là không giống ha!
Lang Sa gật đầu, khắp khuôn mặt đều là vẻ mặt ngưng trọng.
“Tốc độ của hắn đặc biệt nhanh, chắc là thiên phú của hắn... Lần này hắn chạy thoát, lần sau gặp lại chỉ sợ sẽ không dễ dàng.”
“Vậy giết chế hắn đi!” Vì dân trừ hại, ta đây coi như làm việc tốt!
Lang Sa lắc đầu: “Hắn trốn ở trong sông, không tìm thấy hắn, khụ khụ khụ...”
Lang Sa ho khan vài tiếng: “Cô nương, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, để tránh hắn quay lại bất ngờ.”
“Đó không phải càng tốt hơn sao, giết chết hắn!”
“...”
Dường như lúc này Lang Sa mới phản ứng được, phản ứng của cô nương này dường như không thích hợp.
Đối mặt với Hà Thần, không có một chút sắc thái sợ hãi nào, há miệng ngậm miệng đều là giết chết.
Còn có vừa rồi cô làm sao làm Hà Thần ngất đi? Mặc dù thời gian không dài, nhưng cũng làm y kinh ngạc.
Cô nhìn thế nào... cũng giống một người bình thường.
Hiển nhiên những vấn đề này, Sơ Tranh sẽ không giải đáp.
Cô đứng bên bờ, nhìn ra phía mặt sông sương mù mông lung xa xa, Hà Thần... Chó cá chạch! Chờ đó cho ta!
-
Sơ Tranh cùng Lang Sa dời vị trí, ở bên trong rừng cây đốt lửa lên.
Lang Sa che cái ót không ngừng chảy máu, y không có cảm giác trước đó bị đánh trúng ót, sao lại chảy máu?
Sơ Tranh mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm dùng nhánh cây gảy gảy đống lửa.
Chờ Lang Sa tự mình xử lý tốt vết thương, Sơ Tranh mới hỏi: “Cá chạch kia có lai lịch gì?”
“Ta cũng không biết.” Lang Sa nói: “Ta nghe nói phụ cận Hàn Giang Thành có một Hà Thần như thế, nên tới xem một chút, thăm dò được hàng năm Hà Thần đều muốn một cô nương, cảm thấy không thích hợp, cho nên đi xuống xem một chút.”
Thế giới này có thần tiên, làm các đại lão ở đỉnh chuỗi thực vật, bình thường sẽ không xuất hiện, chuyện xử lý những yêu ma quỷ quái này là của người tu hành trên thế giới này.
Tỉ như Lang Sa vậy...
Nhưng mà người tu hành càng ngày càng ít, Thần tồn tại trên thế giới này dường như cũng càng ngày càng ít.
Giống thần thổ địa, thần núi, những vị thần đóng giữ ở nhân gian, bây giờ cũng không tìm thấy được mấy người.
Những thứ này không phải hình thành trong thời gian ngắn, mà là thời gian dài đến nay, theo thời gian trôi qua, từ từ biến mất, lặng yên không một tiếng động.
Cho nên khi mọi người phát hiện không hợp lý, đã là như bây giờ, không có ai biết chuyện gì xảy ra.
“Nhưng có một chuyện rất kỳ quái...” Lang Sa cau mày: “Trên người hắn có thần ấn.”
Sơ Tranh dùng nhánh cây chống lên mặt đất: “Sao ngươi có thể phân biệt được?”
Lang Sa nói: “Ta cảm nhận được, lực lượng của thần ấn...”
Khi còn bé Lang Sa đã đi theo sư phụ tu hành, bọn họ đã từng gặp qua một vị thần núi, sư phụ từng nói, lực lượng thần ấn có khác biệt, nhưng cũng có chỗ giống nhau.
Trước đó khi y và Hà Thần đấu pháp, cảm giác được lực lượng của thần ấn.
“Dựa theo lời ngươi nói, bây giờ Hà Thần không có ai quản, làm chút chuyện ác cũng không có gì không đúng đúng không.”
Bối cảnh thiết lập là thần tiên các lộ tiêu vong, Hà Thần vẫn tồn tại, không làm xằng làm bậy một chút, lỡ như ngày nào đó biến mất thì sao?
Lang Sa lắc đầu: “Hắn không phải Thần thật sự.”
“Vì sao?”
“Sư phụ ta từng nói, thần sông đều là rồng hoặc là Cẩm Lý có kỳ ngộ mang tới điềm lành mới có thể tấn phong chân thần, tên vừa rồi bản thể là cá chạch, hắn không thể trở thành chân thần.”
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Đây không phải là tình huống bình thường, mà còn rất không bình thường. Vả lại ngươi không thể kỳ thị giống loài, cá chạch sao mà không thể làm chân thần?”
Cũng có thể cá chạch người ta nỗ lực tiến lên thì sao?!
Lang Sa: “...”
Rốt cuộc ngươi ở bên nào!
Lang Sa hít sau: “Cho dù trước kia hắn là chân thần, hiện tại hắn làm ác, cũng không thể bỏ mặc hắn tiếp tục như thế.”
Lang Sa không cảm thấy Hà Thần kia là Thần thật.
Nhưng cô nương này nói như vậy, y cũng không tiện tranh luận, cứ nói theo là được rồi.
Sơ Tranh cũng chỉ thuận miệng nói một chút, có phải là Thần thật hay không, cô tuyệt không quan tâm.
Cô càng muốn biết, tòa cung điện đột nhiên chạy đến trong cơ thể cô là thứ đồ gì.
Sơ Tranh nhìn Lang Sa một chút, hỏi y: “Trước đó ngươi ở dưới nước, có nhìn thấy tòa cung điện dưới nước kia không?”
Lang Sa gật đầu: “Có.”
“Tòa cung điện kia ngươi biết không?”
“Chắc là phủ đệ của Hà Thần.” Lang Sa nói.
“Có thể thu nhỏ di động không?” Còn có thể không hiểu thấu chui vào trong thân thể người không?
Lang Sa suy nghĩ một chút: “Chắc là không thể, nhưng nếu như tòa cung điện kia là pháp khí, vậy hẳn là có thể. Nhưng đem một tòa cung điện luyện thành pháp khí, đây không phải lực lượng bình thường có thể làm được, cho nên khả năng không lớn... Cô nương, cô đừng đánh chủ ý lên phủ đệ kia, cô không lấy được.”
Lang Sa cho là Sơ Tranh nhìn thấy cung điện kim bích huy hoàng dưới đáy nước, nên nổi lên tâm tư gì đó, lập tức nhắc nhở cô.
“...”
Nhưng bây giờ cung điện kia ở ngay trong thân thể ta!!
Ta rất hoảng đó.
Nội tâm Sơ Tranh hoảng thành mấy nhóm, biểu cảm lại là nhàn nhạt, tùy ý dùng nhánh cây đâm đống lửa, đốm lửa bị cô đâm đến nhảy vọt lên, ánh lửa lấm ta lấm tấm lọt vào đáy mắt cô, vẫn là một mảnh lạnh buốt.
Lang Sa nhắc nhở Sơ Tranh vài câu, sau đó ngồi khoanh chân điều tức chữa thương.
Sơ Tranh đứng dậy rời đi, chờ không nhìn thấy Lang Sa nữa, cô mới bắt đầu giày vò.
Đáy lòng mặc niệm các loại khẩu quyết “”vừng ơi mở ra””, muốn lấy cung điện kia ra.
Nhưng mà cung điện không có bất kỳ đáp lại gì, ở trong cơ thể cô giả chết.
Sơ Tranh không nhìn thấy cung điện kia, nhưng có thể loáng thoáng cảm giác được, nó ở ngay trong thân thể mình.
Sơ Tranh rung tay rung chân, cung điện chính là không chịu ra.
Sơ Tranh đặt mông ngồi xuống tảng đá bên cạnh, hai tay chống lấy đầu gối, tư thế hào phóng lại bá khí.
Tức chết ta rồi.
Mi mẹ nó ở trong thân thể ta, đã được ta đồng ý chưa?!
Mi đây là lưu manh cưỡng ép ở à!!
Một tòa cung điện cũng bắt đầu không biết xấu hổ như vậy rồi à?