Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng không nghe hiểu ngôn ngữ của loài cá.
Là sau khi cô tới...
Chẳng lẽ là cô dùng thân thể này, thu được bàn tay vàng ghê gớm gì đó.
Nhưng có thể nghe hiểu cá nói chuyện, đây là bàn tay vàng ghê gớm gì chứ?!
Còn có cái cung điện nát chui vào trong cơ thể cô nữa, thời gian dài như vậy trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có.
“Tòa cung điện ở dưới nước lúc trước, ngươi biết là thứ gì không?”
Cẩm Lý suy nghĩ một chút: “Ta nghe một số cá đã có tuổi nói, tòa cung điện kia xuất hiện cùng lúc với Hà Thần.”
“Trước kia trong sông không có?”
“Đương nhiên không có.”
“Trước kia con sông này có Hà Thần không?”
“Chắc là có... nhưng nghe nói Hà Thần đời trước đã rời đi lâu lắm rồi, thật lâu sau không có Hà Thần mới, cho tới khi Hà Thần bây giờ xuất hiện. Hắn có thần ấn của Hà Thần, sinh vật trong sông đều phải nghe hắn.”
Những gì Cẩm Lý biết đến đều là nghe được, dù sao tuổi của nó cũng không lớn lắm.
Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ: “Cho nên tòa cung điện kia của Hà Thần, ép buộc thân thể ta cướp nó?”
Cái điện nhỏ nát này muốn làm gì!!
Cạch ——
Âm thanh đột ngột vang lên, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Có người đi vào à?
Cô cơ bản không đóng cửa, nhưng cũng không có ai dám đi vào, đuôi lông mày Sơ Tranh hơi nâng lên, không phải là thẻ người tốt chứ!
Sơ Tranh lập tức đi về phía trước, cô đẩy màn ngăn ra, trước hết trông thấy một người nằm trên đất, cũng không biết sống hay chết.
Sau đó mới là nam nhân ngồi trong cửa hàng.
Nam nhân vẫn mặc một thân huyền y kia, không biết lấy đâu ra một bộ đồ uống trà, ngồi trong cửa tiệm của cô pha trà uống.
Động tác pha trà như nước chảy mây trôi, tư thế ưu nhã tự phụ không nói ra được, phối hợp với gương mặt kia, cảnh đẹp ý vui.
Nếu như trên mặt đất không có người nằm...
Sơ Tranh bình tĩnh thăm dò hơi thở của người kia: “Ngươi giết người không thể chuyển sang nơi khác sao?”
Nam tử uống một ngụm trà, buông chén trà tinh xảo xuống, búng tay một cái, người trên đất đột nhiên biến thành một con chồn.
Sơ Tranh lui về phía sau nửa bước.
Ta... X!
Yêu à!
Cô lui ra nửa bước, sau khi ý nghĩ này hiện lên, cấp tốc thu hồi lại, bày ra vẻ trấn định thong dong.
“Ta giết không phải là người.” Giọng nói của nam tử lúc này mới vang lên.
Trên thế giới này đã có thần, tự nhiên sẽ có yêu.
Nhưng từ sau khi thần tiên các lộ lần lượt biến mất, yêu cũng giảm bớt, bây giờ chắc đã được xếp vào hàng động vật quý hiếm.
Người bình thường có lẽ đụng phải “đại vận” tám đời, mới có thể gặp phải một con yêu.
Sơ Tranh chắp tay: “Mặc kệ ngươi giết gì, tại sao ngươi muốn giết ở đây?”
Cho dù chỉ là thi thể động vật, cô cũng phải đi chôn.
Đây không phải gây thêm phiền phức cho cô sao?
Không thể tìm rừng núi hoang vắng, không cần chôn xác mà ngồi sao?
Nam tử nhìn chằm chằm cô vài giây, dường như đang kỳ quái vì cô nhìn thấy một người, biến thành một con vật, mà biểu hiện lại bình tĩnh như vậy.
Nửa ngày sau, nam tử cúi đầu xuống, châm trà, sương khói vấn vít mà lên, làm mơ hồ hình dáng tuấn mỹ của hắn.
Nam tử đặt một cái chén ở bên khác, sau đó rót cho mình.
“Ngươi chỉ là một phàm nhân, vì sao không sợ.”
“...” Ha ha, ta cũng đã được chứng kiến một tòa cung điện đang yên đang lành chui vào thân thể ta, còn có gì mà phải sợ hãi.
“Tại sao phải sợ.”
“Thế nhân kính sợ Thần, sợ hãi yêu, ngươi nhìn thấy yêu, vì sao không sợ?”
“Ta không phải thế nhân.” Gan to cũng không phải lỗi của ta mà!
“Chúng sinh đều là thế nhân.”
“...”
Sao lại bắt đầu nói lý lẽ nhà phật rồi?
Sơ Tranh đi đến đối diện hắn ngồi xuống, tư thế tùy ý, không có tư tưởng thưởng thức trà gì, một ngụm xử lý xong chén trà kia, vào thẳng chủ đề chính: “Ngươi có chuyện gì.”
Tuyên Ảnh bộ dáng tuấn mỹ, thần sắc nhạt nhẽo, khí chất lại rất trầm ổn, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu hắc hóa.
Nhưng hắc hóa không thể nhìn từ mặt ngoài, có người chính là đen trong tâm.
“Khi ta tới yêu này ở ngay đây, ta là thay ngươi giết.” Giọng nói của Tuyên Ảnh rất du dương, từng chữ nhấn rõ ràng, ngữ tốc chậm chạp, nghe hết sức êm tai.
Sơ Tranh dựa vào thành ghế, liếc nhìn hắn: “Ta còn phải cảm ơn ngươi?”
Tuyên Ảnh: “Không cần khách khí.”
Sơ Tranh: “...”
Ta cũng không cảm ơn ngươi mà!
Thẻ người tốt này sao mà quái quái ấy!
Tuyên Ảnh lấy một tờ giấy đã xếp gọn ra đẩy tới: “Ta muốn bốc chút thuốc.”
“Ta thấy ngươi cũng có bệnh.” Sơ Tranh nói thầm một tiếng, mở tờ giấy kia ra.
Trang giấy hơi cũ, cảm giác khi tiếp xúc cũng có chút kỳ quái, không giống giấy bình thường lắm, chóp mũi Sơ Tranh còn ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Sơ Tranh bất động thanh sắc mở ra...
Thứ đồ gì đây!!
Cái gì mà xương Phượng Hoàng, mật rồng, máu kỳ lân... Đằng sau còn có một chuỗi đồ nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng từ tên có thể đoán được đó là những thứ vô cùng cao cấp.
Đáy lòng Sơ Tranh điên cuồng mọc dấu chấm hỏi.
Thẻ người tốt là đến tiêu khiển cô chơi đúng không?
Trước mặc kệ những thứ này có tồn tại không.
Chỉ tính đến việc hắn chạy vào một tiệm thuốc bình thường, mua những thứ này, đầu óc không phải bị cửa kẹp, thì tuyệt đối là bị lừa đá.
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm phất phất tờ giấy: “Ngươi ăn cái này để trường sinh bất lão?”
Tuyên Ảnh bình tĩnh hỏi: “Có thể bốc không?”
Sơ Tranh lặng lẽ nhìn hắn, ra hiệu hắn nhìn cửa hàng của mình: “Ngươi cảm thấy nơi này có thứ mà ngươi cần?”
Ánh mắt Tuyên Ảnh rơi vào trên mặt Sơ Tranh, hắn nhìn rất cẩn thận, không biết đang nhìn cái gì.
Sơ Tranh cũng không sợ, tùy ý ngồi ở đó, mặc cho hắn nhìn.
Hồi lâu sau, Tuyên Ảnh rút tờ giấy kia từ trong tay Sơ Tranh về, xếp xếp, rồi cất vào trong tay áo.
Tuyên Ảnh vung tay áo, trọn bộ đồ uống trà không thấy tăm hơi.
“Quấy rầy.”
Sơ Tranh giơ tay chống cằm, cũng không có ý giữ hắn lại, chỉ nhắc nhở hắn: “Thi thể mang đi.”
“Để lại cho cô nương làm kỷ niệm.”
Tiếng nói vừa ra, Tuyên Ảnh đã biến mất trong cửa hàng.
Sơ Tranh: “...”
Làm kỷ niệm ông nội mi!
Thẻ người tốt này...
“Vương bát đản mi không cho ta tư liệu?”
【 Tiểu tỷ tỷ, xét thấy thẻ người tốt đang ở trong trạng thái hắc hóa, không có tư liệu nha. 】
“...” Phế vật!
【...】
Cho dù tiểu tỷ tỷ mắng ta, ta cũng phải đối xử với tiểu tỷ tỷ như mối tình đầu.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm con chồn trên mặt đất, con này phải xử trí thế nào đây?
Ăn sao?
Sơ Tranh ngẫm lại vẫn là quên đi, thứ đồ chơi này cũng không dễ ăn.
Sơ Tranh đứng dậy rời khỏi cửa hàng, đứng ở cửa ra vào nhìn quanh.
Từ sau khi cô ở đây, người đi bên này đều giảm bớt hơn phân nửa, tình hình kinh doanh buôn bán của cửa hàng gần đó đều rất thảm đạm, đặc biệt là Ngu gia.
Ngay khi Sơ Tranh tìm kiếm “hiệp sĩ nhận chuột”, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét.
“Ranh con, muốn chết à!!”
Mấy đứa trẻ tuổi tác không chênh lệch nhiều, đồng thời lao từ một con hẻm ra, một người trong đó bị đẩy ngã xuống đất.
Mấy đứa trẻ kia lao lên đấm đá đứa trẻ dưới đất.
Sơ Tranh chậm rãi nhìn, đột nhiên nhấc chân đi qua phía bên kia.
“Các ngươi làm gì thế?”
Mấy đứa trẻ đang đánh đến hăng say, nghe thấy có người xen vào việc của người khác, dồn dập dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Mấy đứa trẻ nhỏ vốn dùng sắc mặt của kẻ gây chuyện, nhìn thấy Sơ Tranh phía sau...
“A!”
Mấy đứa trẻ tan tác như chim muông, rất nhanh cũng chỉ còn lại Sơ Tranh và đứa bị đánh kia.