Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 886: Chương 886: Hoàng ngự giang sơn (30)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phần phật ——

Bó đuốc lần nữa chuyển đến trước mặt Dương thượng thư.

Nhiệt độ nóng rực cách gò má bà ta cực gần.

Dương thượng thư cả kinh đến mức toàn thân như muốn nổ tung: "Điện hạ, có chuyện gì từ từ nói, ngài muốn hỏi điều gì, vi thần đều nói cho ngài biết, đều nói cho ngài biết."

Bó đuốc hơi lui ra một chút.

Thanh âm thanh lãnh, vang lên theo ánh lửa nhảy vọt: "Thời gian hai năm, ngươi chỉ từ một tiểu quan ở Đại Lý Tự, nhảy lên làm Hình bộ Thượng thư. Dương thượng thư, xin hỏi bí quyết thăng quan của ngươi là gì?"

Dương thượng thư run rẩy: "Điện hạ, vi thần tận tụy, lên làm thượng thư, là vi thần sai sao?"

Bà ta làm thượng thư thì thế nào?!

Còn không cho bà ta làm à?

"Dương đại nhân, làm đồng liêu, ta khuyên ngươi một câu."

Khuất thống lĩnh vỗ vỗ vai Dương thượng thư.

"Điện hạ hỏi ngươi cái gì, tốt nhất ngươi hãy nghiêm túc trả lời điện hạ."

"Khuất thống lĩnh, ngươi là thống lĩnh cấm vệ quân, hiệu trung với bệ hạ, sao có thể..."

Đầu Dương thượng thư ngửa ra sau.

Ngọn lửa sắp quét đến mái tóc bà ta.

Khuất thống lĩnh giật giật miếng vải đen trên cằm, nói lời thấm thía: "Dương đại nhân, mạng tương đối quan trọng."

Đối nghịch với vị điện hạ này, đây không phải muốn chết sao?

Nhìn một người liêm khiết chính trực như nàng xem.

Hiện tại không phải cũng đang giúp điện hạ làm loại chuyện...

Được rồi, không đề cập tới cũng được.

Dương thượng thư: "..."

Ngươi là tên phản đồ!!

Phản bội bệ hạ!

Ta muốn nói cho bệ hạ biết!!

Dường như Khuất thống lĩnh xem hiểu ý tứ mà Dương thượng thư biểu đạt, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Hôm nay ngươi cũng phải có mạng rời khỏi nơi này mới được.

Dương thượng thư phát điên: "Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn biết chuyện gì?"

Sơ Tranh nói: "Hơn hai năm trước, có một vụ án, chuyển giao đến Đại Lý Tự."

Dương thượng thư: "??" Chuyện hai năm trước, ai còn nhớ rõ được nữa! Hơn nữa bà ta đã sớm không còn ở Đại Lý Tự nữa!!

"Lúc ấy Yến phủ có một người chết, có người báo quan, chuyện này kinh động đến Đại Lý Tự, người phụ trách lúc ấy, chính là Dương thượng thư, ta nói không sai chứ."

Yến... Yến phủ...

Đáy lòng Dương thượng thư lập tức có đáp án.

Sơ Tranh đem cây đuốc chuyển qua trước mặt Dương thượng thư: "Chết một người bình thường, không cần Đại Lý Tự chuyên chưởng quản những vụ án lớn xuất động, Dương thượng thư, ngươi nói một chút xem, vì sao?"

"Đó... đó là người của Yến phủ, không tính là người bình thường." Dương thượng thư cố gắng ngửa đầu, rời xa ngọn lửa.

"Một hạ nhân của Yến phủ mà thôi." Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Cũng không phải hoàng thân quốc thích gì."

Dương thượng thư: "Nhưng lúc ấy có người náo đến kịch liệt, đúng rồi... Chính là tiểu công tử của Yến phủ, hắn cứ gây chuyện mãi, nên Đại Lý Tự mới phái vi thần đến."

Sơ Tranh: "Xem ra Dương thượng thư nhớ rất kỹ chuyện này."

"..."

Đôi mắt Dương thượng thư bị khói hun đến đau xót, nước mắt vù vù rơi xuống.

Bà ta đột nhiên nhớ tới.

Thị quân của Đại hoàng nữ điện hạ... Hình như chính là người Yến gia.

Nàng đột nhiên đến điều tra vụ án này, chẳng lẽ là bởi vì vị Yến thị quân kia?

Sơ Tranh nói tiếp: "Sau khi vụ án này kết án không bao lâu, Dương thượng thư liền được điều đến Hình bộ, hai năm này từng bước thăng chức, sau khi Hình Bộ Thượng Thư tiền nhiệm rời chức, lập tức được đề cử làm Hình Bộ Thượng Thư mới."

Dương thượng thư: "..."

"Dương thượng thư, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nói rõ ràng, thì ngày hôm nay ngươi còn có thể an toàn rời khỏi nơi này." Sơ Tranh cầm bó đuốc, đi vòng quanh Dương thượng thư một vòng: "Nếu như ngươi không phối hợp, vậy thì..."

Dương thượng thư đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

"Ta... ta không biết gì cả."

Sơ Tranh dời bó đuốc xuống, ấn lên y phục của Dương thượng thư.

Y phục là vật dễ cháy.

Ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên.

Dương thượng thư bị Khuất thống lĩnh ấn lấy, tốc độ thiêu đốt của y phục cực nhanh, bà ta đã bắt đầu cảm nhận được cảm giác nóng rực.

Nàng thật sự sẽ thiêu chết mình!

"Ta nói! Ta nói!!!"

Chẳng biết Sơ Tranh đã xách một thùng nước từ lúc nào, nghe vậy liền tạt lên người Dương thượng thư.

"Điện hạ, ngài tạt cái gì thế, thối quá..." Khuất thống lĩnh bịt mũi.

"Không phải ta bảo ngươi múc nước à?"

"Ta..." Khuất thống lĩnh chỉ vào một bên khác: "Nước ta múc ở đằng kia."

Sơ Tranh ném cái thùng trong tay đi, lui lại hai bước.

Toàn thân phát ra một loại mùi thối cổ quái nào đó - Dương thượng thư: "..."

-

Dương thượng thư kìm nén bực bội, đem chuyện năm đó, nói lại cho Sơ Tranh nghe một lần.

Chuyện này vốn không chuyển giao đến Đại Lý Tự.

Nhưng quan viên phá án, phát hiện chuyện này có khả năng liên quan đến thành viên của hoàng thất, nên lúc này mới vội vàng giao lại cho Đại Lý Tự.

Nhưng mà lúc ấy Đại Lý Tự bận rộn xử lý một đại án khác, rất nhiều người đều không ở đó.

Dương thượng thư cũng không biết là xui xẻo, hay là may mắn, mà trở thành quan viên phụ trách của vụ án này.

Dương thượng thư còn chưa bắt đầu điều tra, thì có người tìm bà ta nói chuyện.

Ý tứ chính là âm thầm xử lý chuyện này là được, không cần lộ ra.

Đối phương hứa hẹn, chỉ cần làm tốt chuyện này, chẳng mấy chốc bà ta sẽ được thăng chức.

Mà sự thật cũng đúng là như thế.

"Người kia là ai?"

Dương thượng thư không dám nói.

Sơ Tranh nói thẳng: "Ngươi gật đầu hoặc lắc đầu."

Dương thượng thư lập tức gật gật đầu.

Sơ Tranh: "Là Ninh Diêu sao?"

Dương thượng thư hơi chần chờ, gật đầu.

"Lúc ấy lưu lại chứng cứ gì?"

"Là... là... Một cái túi thơm, bị người chết nắm trong tay."

Lúc ấy Ninh Diêu cũng uống rượu, nhưng tốt hơn so với nguyên chủ nhiều.

Cho nên dưới sự kích thích của rượu, Ninh Diêu cũng có năng lực gây án.

Dù sao nam hài tử ở thế giới này, đều rất mảnh mai.

Cũng phù hợp với tác phong không có việc gì liền vu oan cho nguyên chủ của Ninh Diêu.

Sơ Tranh lại hỏi thêm mấy chi tiết.

Sau khi xác định không sai, lấy bó đuốc cắm sang bên cạnh.

"Dương thượng thư, chuyện hôm nay ta tìm ngươi, hi vọng ngươi cẩn thận giữ bí mật."

Dương thượng thư thở phào, ngoài miệng liên tục đáp ứng: "Điện hạ ngài yên tâm, ta sẽ không nói gì cả."

Sơ Tranh cũng không nói gì thêm, lưu lại một phong thư, mang theo Khuất thống lĩnh rời đi.

Khuất thống lĩnh đi ra khỏi miếu hoang, mới hỏi cô: "Điện hạ, ngài cứ yên tâm về Dương thượng thư như vậy sao?"

"Bà ta không dám nói."

"Vì sao?"

"Ngươi đã quên vì sao ngươi giúp ta làm việc rồi à?" Nếu cô chưa chuẩn bị kỹ càng hết thảy, thì sao có thể tìm bà ta nói chuyện.

"... Điện hạ, ngài sẽ gặp báo ứng!!" Khuất thống lĩnh giận, cũng không thèm cố kỵ thân phận của Sơ Tranh, nói thẳng ra.

Dù sao nàng cũng không phải cam tâm tình nguyện làm việc cho cô.

"Trả tiền lại đây." Sơ Tranh vươn tay về phía nàng.

Khuất thống lĩnh trừng lớn mắt: "Không có tiền."

Sơ Tranh không thèm để ý liếc nàng một cái, đi vào trong bóng đêm dày đặc.

Mà lúc này trong miếu hoang đổ nát, Dương thượng thư nhìn phong thư lưu lại, biểu tình lúc xanh lúc trắng.

—— Nữ nhi của ngươi ta sẽ thay ngươi chiếu cố một thời gian.

-

"Ta muốn đi giết ả."

Yến Ca nghe xong, cảm xúc hết sức kích động, trực tiếp đi ra ngoài.

Sơ Tranh cũng không ngăn cản, chỉ chậm rì rì nói: "Ngươi lấy cái gì để giết?"

Bước chân Yến Ca ngừng lại.

Hắn không biết phải làm sao nhìn về phía Sơ Tranh, hỏi cô: "Vậy ta nên làm gì?"

Sơ Tranh vẫy tay gọi hắn.

Yến Ca đứng tại chỗ, một hồi lâu mới xê dịch bước chân, đi đến trước mặt Sơ Tranh.

Sơ Tranh kéo hắn, để hắn ngồi trong ngực mình, từ phía sau ôm lấy eo hắn: "Chờ."

Yến Ca nhỏ giọng hỏi: "Chờ cái gì?"

"Tin tưởng ta không?"

Yến Ca gật đầu.

"Vậy thì chờ." Sơ Tranh nói: "Bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ không làm ngươi thất vọng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.