Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngay sau khi học sinh đều vào phòng học, ở một bên khác của tầng lầu dạy học, chủ nhiệm giáo dục của trường học đang đi cùng một người đàn ông ra ngoài.
“Tang tiên sinh, sau khi trường học sắp xếp đủ người, thì sẽ thông báo mời ngài tới, ngài thấy vậy được không?”
Người đàn ông tùy ý đáp một tiếng: “Ừ.”
Chủ nhiệm giáo dục đưa người đàn ông đến cổng trường học, hàn huyên với người đàn ông thêm hai câu, rồi đưa mắt tiễn hắn rời đi.
Người đàn ông ăn mặc tùy ý, hơi lôi thôi lếch thếch, nhưng người ta có được một gương mặt đẹp trai bức người, cho dù có lôi thôi lếch thếch thế nào, cũng có thể chống đỡ lên một thân khí chất suy sút của nghệ thuật gia.
Chủ nhiệm giáo dục thở dài.
Đều là người, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ.
-
“Nghe nói trường học chúng ta muốn quay video tuyên truyền đấy, cần học sinh của mấy lớp cơ.”
“Chuyện đó cũng không đến lượt chúng ta, chúng ta đã lớp 12 rồi.”
“Cũng đúng...”
Sơ Tranh tỉnh ngủ, nghe thấy người đằng sau đang thảo luận video gì đó, cô quay đầu nhìn bạn cùng bàn của mình, chỗ ngồi trống rỗng, cũng không biết người đi đâu rồi.
Cô ngồi dậy, lùi ra sau dựa vào bàn, vểnh tai nghe người phía sau bát quái.
“Tớ cảm thấy có thể sẽ chọn lớp 10, thời gian của họ nhiều nhất.”
“Bây giờ tớ cũng mốn trở lại lớp 10 rồi, thời gian này trôi qua quá gian nan, đã rất lâu rồi tớ không được ngủ một giấc thật đã.”
“Ai, còn không phải sao...”
Nội dung phía sau nhảy đến học tập, Sơ Tranh lập tức không có hứng thú, kéo căng khuôn mặt nhỏ nằm xuống lại trên mặt bàn.
“Cốc cốc...”
Sơ Tranh vừa nằm xuống, mặt bàn bị người gõ.
Cô xoay mặt sang, gối lên cánh tay, nhìn ra bên ngoài.
Bạch Đông Ải đẩy một ly trà sữa tới, cười đùa hỏi: “Vẫn là anh em tốt với cậu đúng không, nói mua cho cậu là mua cho cậu.”
Sơ Tranh: “...”
Ta cũng không cần, cảm ơn ngài.
“Đúng rồi, lát nữa tan học khoan hãy về, lão Đàm nói tìm chúng ta có việc.”
“Chuyện gì?”
“Không biết, chắc là chuyện học tập thôi.” Bạch Đông Ải lơ đễnh: “Thầy ấy tìm chúng ta trừ việc này thì còn có thể có chuyện gì nữa.”
Lần này Lão Đàm tìm bọn họ không phải vì chuyện học tập.
Là vì chuyện quay video tuyên truyền của trường học.
“Chúng em học tập bận rộn như thế, không có thời gian đâu, thầy Đàm thầy tìm người khác đi.” Bạch Đông Ải không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối không nhận.
Vất vả lắm cậu mới gạt ra chút thời gian để chơi bóng, sao có thể bị chiếm dụng!
Tuyệt đối không được!
Học bá cũng là có điểm mấu chốt!
Thầy Đàm sầu mi khổ kiểm: “Cũng không phải, thầy cũng đã nói với trường học như vậy, nhưng chủ nhiệm bên kia nói thành tích các em tốt, hình tượng tốt, thích hợp làm hình ảnh đại diện cho trường học, cho nên nhất định phải có thêm các em vào.”
Thầy Đàm ngừng một lúc: “Các em yên tâm, thầy đã nói với chủ nhiệm rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất của các em chính là học tập, cho nên cái khác không cần các em tham dự, chỉ chụp mấy tấm hình là được rồi. Video tuyên truyền các em cũng chỉ cần lộ diện, không cần tập luyện, rất đơn giản.”
Không đợi Sơ Tranh và Bạch Đông Ải từ chối, thầy Đàm nói tiếp: “Được rồi, các em về trước đi.”
Sơ Tranh: “...”
Bạch Đông Ải: “...”
Trường học khác hận không thể đem thời gian đi ngủ ăn cơm đi nhà xí, đều để học sinh học tập.
Các thầy thì hay lắm, còn muốn học sinh bớt thời gian đi quay video?
Các thầy là quá tín nhiệm thành tích của học bá, hay là quá tín nhiệm nhiếp ảnh gia...
Nhiếp ảnh gia!
Bóng đèn nhỏ trong đầu Sơ Tranh bỗng nhiên thắp sáng.
Vương Giả vừa phát nhiệm vụ xong, trường học liền làm ra một màn như thế, 90% là có quan hệ.
“Cậu thật sự muốn đi à?” Trên mặt Bạch Đông Ải viết đầy chữ không vui.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói: “Thầy Đàm đã quyết định, cậu đi từ chối đi?”
“...”
Lão Đàm có một kỹ năng chính là... Khi thầy ấy muốn bạn làm gì đó, thì thầy sẽ phát nhiệm vụ xong sau đó lập tức ẩn thân.
Trừ thời gian lên lớp, thì bạn đừng mơ mà nhìn thấy thầy ấy.
-
Video tuyên truyền cần không ít học sinh, nhưng những học sinh này đều chọn từ lớp 10 và lớp 11, không liên quan gì đến lớp 12.
Vừa đến thời gian tan học, trên bãi tập chính là học sinh tập luyện.
Trường học còn trích ra một món tiền khổng lồ mua một khung máy bay không người lái, có thể thấy được trường học rất xem trọng video tuyên truyền này.
Tập luyện xác thực không liên quan gì đến bọn Sơ Tranh, không có ai đến gọi bọn họ đi cả.
Mãi đến hai tuần sau, ở tiết tự học, lão Đàm đến gọi bọn họ xuống dưới tập luyện đơn giản một chút.
Những học sinh khác trong video đều cần đi đội hình, Sơ Tranh và Bạch Đông Ải không cần, ý tứ đại khái chính là chỉ cần trong phạm vi bình thường, bọn họ có thể tùy ý phát huy.
Sơ Tranh nhìn thấy Lộ Thiến trong đội ngũ.
Biểu cảm của Lộ Thiến cứng đờ, đại khái không nghĩ tới Sơ Tranh cũng tới.
“Lộ Sơ Tranh và Bạch Đông Ải cũng tới quay cùng chúng ta à?” Có bạn học tò mò hỏi.
“Không nghe nói gì mà...”
“Nhưng bọn họ thật sự rất đẹp đôi, cảm giác như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, cũng đều là học bá.”
“Bạch Đông Ải thật sự rất đẹp trai!”
Kiểu con trai như Bạch Đông Ải, thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, đó chính là bạn trai trong mộng của các nữ sinh ở tuổi dậy thì.
Trước đó Lộ Thiến đã từng nghe người ta nói về Bạch Đông Ải, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy.
“Thiến Thiến, có phải rất đẹp trai không.”
Tiểu đồng bọn bên cạnh Lộ Thiến kích động đến mức dùng cánh tay chọc cô ta.
Ở trường học trước kia của Lộ Thiến, có bao giờ trông thấy người con trai nào đẹp như vậy đâu, tên nào cũng vớ va vớ vẩn, còn đặc biệt tự tin, giống như đồ ngốc.
Người như Bạch Đông Ải, mới là nam thần vườn trường mang hào quang của nhân vật chính trong phim truyền hình.
“Đúng là rất đẹp trai.” Nhịp tim của Lộ Thiến cũng tăng tốc hơn không ít, nhưng thoáng nhìn qua người bên cạnh Bạch Đông Ải, tâm tình Lộ Thiến lại âm trầm xuống, cô ta hỏi tiểu đồng bọn: “Anh ấy và Lộ Sơ Tranh đang yêu đương à?”
“Không đâu.” Tiểu đồng bọn lắc đầu: “Quan hệ của hai người họ chỉ là tương đối tốt mà thôi.”
Lộ Thiến nhìn chằm chằm hai người bên kia, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tất cả mọi người đứng nghiêm!!”
Giáo viên chỉ huy mọi người đứng theo vị trí lúc ban đầu, Lộ Thiến bị tiểu đồng bọn kéo trở lại trong đội ngũ.
Bọn họ đã tập luyện hai tuần, cũng đã gần như thuần thục.
Sơ Tranh và Bạch Đông Ải trước đó không tham gia, bây giờ phải đứng ở phía trước, mấy lần đầu đều có vấn đề không nhỏ.
Đợi đến đằng sau nhớ kỹ đi thế nào, làm quen thêm mấy lần, vậy thì dễ dàng hơn nhiều.
“Bạn học Sơ Tranh, cười một cái nha.” Chủ nhiệm giáo dục giơ hai tay vẽ một đường trên mặt, làm ra biểu cảm mỉm cười.
“Không.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
“...”
Chủ nhiệm giáo dục nghẹn họng, nhìn Bạch Đông Ải cười giống như đóa hoa bên cạnh, quyết định thay đổi sách lược một chút.
Bạch Đông Ải thích cười, vậy thì để cậu cười nha.
Xếp hàng luyện tập có không ít vấn đề, nhưng đều không phải vấn đề lớn, rất nhanh là có thể giải quyết được.
Dù sao lão Đàm cũng đã nói sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của bọn họ, cho nên tập luyện một hồi, lão Đàm liền nói chủ nhiệm giáo dục thả người.
Thời gian quay chụp quy định ở cuối tuần.
Sơ Tranh nể tình có thể là thẻ người tốt, lúc này mới nhịn xuống xúc động bãi công.
-
Cuối tuần.
Sơ Tranh tản bộ tới trường học, Bạch Đông Ải cưỡi xe xẹt xẹt dừng lại bên người cô, tức giận gào thét: “Bạn cùng bàn đại nhân, không phải tớ bảo cậu đợi tớ sao hả? Vì sao cậu lại đi trước!! Tớ nhắn tin không cần tiền sao?”
“Cậu gửi sao?” Sơ Tranh vô tội hỏi lại: “Tớ không nhìn thấy.”
Bạch Đông Ải: “...”
Nửa ngày sau Bạch Đông Ải nghẹn ra mấy chữ: “Có phải tớ đắc tội với cậu ở đâu rồi không?”